Lòng trắc ẩn của Ổi

Cái cặp tóc của mẹ có những hạt cườm thuỷ tinh. Trong đó có 1 hạt đã rơi ra từ lúc nào. Ổi cầm lên và hỏi mẹ.

- Mẹ ơi, sao cái cặp tóc này lại bị hỏng thế này.

Mẹ (hừ hừ, hỏng là hỏng lại còn tại sao): À, vì bạn đấy hư, lúc đi siêu thị với mẹ không chịu đi theo mẹ mà cứ mải chạy chơi nên bị lạc đấy. Không biết mẹ ở đâu để về đây nữa.

Mẹ expect Ổi sẽ rút ra kết luận phải luôn đi theo mẹ ở nơi công cộng, nhưng Ổi nói mặt rất buồn: Mẹ ơi, Ổi thương bạn quá.

Rồi từ đó, cứ mỗi lần thấy cái cặp tóc của mẹ, Ổi lại bần thần một lúc.

--------------

Ổi nhặt một hòn sỏi trên đường, cầm chơi, hỏi mẹ tiếng Nhật nói thế nào, tiếng Anh nói thế nào. Khi về đến nhà Ổi mang hòn sỏi vào nhà, đặt cẩn thận trên tấm thảm trải ở tiền sảnh, rồi bảo mẹ: Mẹ ơi, bạn sỏi ở ngoài đường lạnh lắm. Sẽ bị ốm mất. Ổi mang bạn sỏi vào nhà cho ấm mẹ nhé.

------------------

Mẹ làm cơm cho Ổi. Thịt băm nặn thành hình bạn gấu. Cầu kỳ để Ổi thích mắt mà thích ăn. Nhưng ai dè, Ổi thương bạn gấu không chịu ăn: ăn bạn gấu bạn gấu khóc nhè thì sao. Mẹ thấy thế đành dằm bạn gấu ra. Ổi kêu lên: sao mẹ giết bạn gấu à. Huhu..

------------------

Ở khu tập thể có một con mèo hoang, mùa hè bọn trẻ con trong khu vẫn chơi với nó, và đặt tên cho nó là Tama-chan. Chắc tại cậu mèo béo tròn như quả bóng. Ổi cũng yêu Tama-chan lắm, thỉnh thoảng lại dẫn bạn về nhà, mẹ cho Tama-chan ăn rồi cho Ổi chơi với bạn một tý. Mẹ không dám giữ nuôi vì e lông mèo không tốt cho Ổi. Mùa đông, mẹ Ổi rất lo tuyết như vậy Tama-chan sẽ ở đâu, mẹ định bụng sẽ làm cho Tama-chan một cái nhà bằng vỏ hộp cartong. Nhưng đúng trước mùa đông, mẹ bị ốm một trận dài. Khi mẹ ra viện, trở về nhà và cho đến khi mẹ hoàn toàn bình phục thì đã không thấy Tama-chan đâu nữa. 2 tháng lạnh nhất qua đi, khi tuyết đã tan, một ngày cả nhà Ổi đi ra ôtô để đi chơi thì tình cờ lại gặp Tama-chan dưới sân nhà. Ổi vô cùng sung sướng, chạy lại vuốt ve hỏi han. Tama-chan đi đâu thế? Tama-chan có đói không? Nói rồi Ổi đi nhặt lá khô ven đường đem cho Tama-chan ăn...

@

@

@