Híc, có thể với mọi người đây là một chuyện bình thường nhưng đối với mẹ đây quả là một chiến công. Cuối cùng thì mẹ cũng học làm bánh ngọt. Dạo này mẹ hứng chí nấu ăn và học được bao nhiêu là món mới. Nhưng với bánh ngọt thì lại khác - bánh ngọt là lĩnh vực tự mẹ đặt một bức tường chắn để mình sẽ chẳng bao giờ bước qua. Vì mẹ ghét đồ ngọt, vì mẹ nhìn thấy bánh ngọt vô cảm như nhìn vào cục đá. Híc...hơn nữa, mẹ cứ nghĩ làm bánh ngọt là cái gì khó lắm khó lắm, phức tạp lắm ... thế thì tại sao mình phải cố gắng để làm ra những cục đá cơ chứ. Mọi người bảo mẹ không phải là con gái, vì con gái ai mà chẳng thích ngọt. Hihi ... Chẳng bù cho bố, cứ nhìn thấy đồ ngọt là mắt sáng trưng. Bố lúc nào mà chẳng mơ ước một ngày mẹ sẽ làm bánh ngọt. Mẹ vẫn bảo' Ồh, bố cứ mơ đi, sẽ chẳng bao giờ có ngày đó cả đâu... Thế mà rồi mẹ cũng thay đổi.Cái trò nấu ăn cũng thật là lạ, cứ như một miền đất khai hoang không bao giờ hết. Mê mải từ thứ nọ sang thứ kia... Và mẹ muốn thử sức ....

 Động cơ của mẹ là một chiếc bánh do chính tay mẹ làm tặng bố vào ngày Valentine tới. Hic,...thế là hôm nay chiếc bánh ngọt đầu tiên trong đời mẹ ra lò. Sao mà mẹ thấy nó thiêng liêng thế chứ.... bánh bao, bánh bột lọc, bánh giò,....bao nhiêu loại bánh của VN cũng đều có những lần đầu tiên cả, mà mẹ chẳng có cảm giác này. Lúc lấy bánh ở trong lò ra, mẹ và bà Etchan hét toáng lên sung sướng. Trông ổn đấy chứ. Mẹ chỉ nghĩ làm thử để khởi động, để lấy kinh nghiệm thôi. Thế mà thành công ngoài mong đợi. Bố và Ổi thích lắm, chén hết bay của mẹ. Mẹ cứ tưởng Ổi không thích bánh ngọt nhưng có phải thế đâu. Mẹ vừa đưa ra Ổi đã đòi ăn rối rít, chén hết veo 2 miếng. ăn cơm xong và vội miếng cơm để chạy ra tủ lạnh mò bánh ăn tiếp. Hihi ... mẹ vui sướng quá đi thôi. Hoá ra bánh ngọt chẳng khó như mình tưởng, so với làm mấy thứ bánh của VN thì còn nhẹ nhàng hơn nhiều. Mẹ vui vì mình đã vượt qua được một ngưỡng cửa mới - cánh cửa mà mẹ cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ mở ra.

 

 

 

 

Bố: Ổi cho bố cắn một miếng nào.

Ổi: không được, bố ăn hết phần của bố rồi ...

Bố: Onegai !!!!!

Ổi: không được, bố béo quá rồi...

Bố tiu ngiủ quay đi. Ôi, sự thật phũ phàng của bố.

Hihiiiiiiiiiiiiii ....