@

Ổi và mẹ chơi Jyan-ken-pon, tiếng Việt là gì nhỉ, à, oẳn tù tì. Ổi chỉ thích thắng thôi. Thậm chí Ổi còn hay dàn xếp trước: Mẹ ơi, mẹ ra pa (giấy), con ra chyoki (kéo) nhé. Hihi ... Mẹ chiều Ổi cho Ổi vui nên cũng đồng ý. Hôm nọ mẹ và Ổi chơi bình đẳng, thế nào mà mẹ cứ thắng mãi liên tục đến 5-6 lần. Ổi tức quá, khóc nhè, và đánh mẹ, không thèm chơi với mẹ nữa .... Mẹ hơi ân hận một tý, đáng ra mẹ phải giả vờ thua Ổi một tý cho Ổi thích mới phải. Nhưng rồi mẹ nghĩ kỹ, không, Ổi cũng phải biết rằng Ổi cũng có thể thua, có thể thất bại chứ. Nếu chơi với bạn thì ai chiều như mẹ đâu. Mẹ bảo: Con đánh mẹ như thế là không ngoan rồi. Chơi thua mà cáu kỉnh là không ngoan. Con thua cũng không sao mà. Chơi có bị thua là bình thường, nếu con không cáu kỉnh mà cố gắng thì thế nảo rồi cũng có lần thắng.

Tất nhiên Ổi còn bực bội lắm, nhưng mẹ biết cách xử lý với Ỏi những lúc này rồi. Chỉ một tý sau là gục vào ngực mẹ xin lỗi. Rồi Ổi tâm sự: Nhưng mà con chơi với bà Etchan thì bà toàn thua con thôi. Ổi nói thêm đầy tự hào: vì con giỏi hơn bà Etchan. Mẹ bảo: đúng rồi, con giỏi hơn bà Etchan, nhưng chơi với mẹ thì vẫn thua, vì mẹ giỏi hơn con. Con có thể thắng người này nhưng có thể thua người kia. Thua cũng không sao, chơi nữa thì sẽ thắng.

Ổi hăng hái, thế thì chơi tiếp nào. Lần này mẹ để Ổi thắng. Ổi mừng lắm.

Ngày sau lại rủ mẹ chơi, thua cũng không bực bội nữa. Rồi cũng phải có lần Ổi thắng. A, yatta, yatta, Ổi nhảy cẫng lên giơ cao hai tay biểu dương chiến thắng. Trong tiếng reo của Ổi, dường như mẹ thấy niềm vui của Ổi tăng lên rất nhiều. Ổi bảo: mẹ ạ, con cố gắng chơi tiếp là sẽ thắng thôi mà. Con không cáu kỉnh nữa đâu.

@

@