@

Không hiểu Ổi nghĩ ngợi gì mà bỗng hỏi bố, bố thấy khó liền đẩy sang mẹ:

Mẹ ơi, khi tất cả mọi người bà nội, bà ngoại, ông nội, ông ngoại, chú Dũng, cậu Minh đều 0 tuổi thì làm gì?

Mẹ: thì mọi người đều suốt ngày khóc oe oe, uống sữa và ị xoẹt ra bỉm. Hihi ....

Ổi: Thế khi cả bà nội, bà ngoại, ông nội, ông ngoại, chú Dũng, cậu Minh đều 0 tuổi thì ai cho cậu Minh ăn?

À, mẹ hiểu Ổi nghĩ gì trong đầu rồi.

Mẹ: Ai là mẹ cậu Minh nào?

Ổi: bà ngoại

Mẹ: Thế thì lúc cậu Minh bé, bà ngoại cho cậu Minh ăn.

Ổi: Nhưng bà ngoại cũng 0 tuổi mà.

Mẹ: Không bà ngoại lúc ấy lớn như mẹ bây giờ.

Ổi: thế bà ngoại 0 tuổi thì ai cho bà ăn?

Mẹ: Thì mẹ của bà ngoại, là cụ ở nhà quê ấy.

Ổi: thế lúc cụ cố 0 tuổi thì ai cho cụ cố ăn?

Mẹ: thì mẹ của cụ cố, là kỵ, người đó thì Ổi không biết, vì đã chết từ lâu rồi.

Ổi: tại sao chết rồi thì con không gặp được nữa?

Mẹ: À, vì chết rồi thì chôn xuống đất rồi.

Bắt đầu từ đây thì là một vấn đề hoàn toàn mới với Ổi rồi.

Ổi: Tại sao chết thì lại chôn xuống đất? Ổi hỏi đầy lo lắng và thương cảm cho người chết.

Mẹ: À, vì chết rồi thì không thể dậy được nữa, không ăn uống, không đi lại, không nói chuyện được nữa, cứ ngủ mãi thôi nên phải cất đi xuống dưới đất để ngủ yên.

Ổi vớt vát: Nhưng cụ Hồ chết mà ngủ ở trên giường đấy, có bị chôn xuống đất đâu.

Mẹ: ừh, vì cụ Hồ là người đặc biệt, còn tất cả mọi người bình thường khác khi chết đều chôn xuống đất.

Ổi lòng nặng trĩu: Mẹ ơi, con không muốn chết đâu.

Ổi nhắc đi nhắc lại, lòng đầy lo lắng.

Mẹ: ừh, không ai muốn chết cả. Nhưng con đừng lo, con còn bé mà, con còn phải lớn, rồi già nữa, còn rất lâu, rất lâu thì mới chết.

Ổi: lâu nhưng mà sẽ vẫn chết phải không? Ổi rụi vào người mẹ tìm sự che chở, khuôn mặt đầy lo lắng, hỏi đi hỏi lại mẹ. Mẹ bí quá, làm sao bây giờ.

Mẹ: Ổi sẽ không chết. Ổi sẽ thành siêu nhân mà. Siêu nhân thì rất khoẻ, và không bao giờ chết cả.

Ổi nhẹ nhõm cả người, vùng dậy làm một động tác của siêu nhân và rủ bố đánh nhau, biểu dương sức mạnh.

Mẹ: phù ....... Cuối cùng cũng kết thúc. Mẹ còn lật ngược tình thế ngoạn mục được nữa chứ. Sáng hôm sau Ổi ăn ngoan lắm: "Phải ăn thế mới thành siêu nhân được chứ... Siêu nhân thì cao thế này vẫn không già, còn bà già thì mới cao thế này đã già rồi mẹ ạ...." Ực...ực.... hết sữa rồi.

Nhưng rồi Ổi vẫn băn khoăn mãi: Tại sao già thì lại phải chết? Tại sao chết lại chôn xuống đất? con muốn tất cả mọi người chết vẫn nằm trên giường giống cụ Hồ cơ. Nằm xuống đất thì tối lắm. À, mà con biết rồi, nếu thơm vào mồm thì lại sống lại đấy mẹ ơiiii ..........

Ôi, con trai giàu lòng trắc ẩn của mẹ.

@

@

@