Một ngày, mẹ đóng cánh cửa tủ lạnh thế nào, tự mình làm kẹp tay mình. Cánh cửa tủ lạnh sập rất nhanh và mạnh, nghiến vào đầu ngón tay mẹ đau lịm cả người. Mẹ hét lên vì đau, nhảy bổ ra giữa nhà, đau trào nước mắt. Ổi đang chơi một trò gì đó, tự nhảy nhót, ngã lăn quay ra sàn hò hét. Ổi thấy mẹ đau mà vẫn tỉnh bơ tiếp tục chơi. Nhận ra sự thờ ơ của Ổi, mẹ ngỡ ngàng, có gì sụp đổ trong lòng, ... nước mắt mẹ tuôn như mưa không kìm nổi... không hẳn vì ngón tay đang nhức nhối,...Ổi của mẹ đâu rồi? đứa trẻ yêu thương mẹ hết lòng đâu rồi?

Mẹ đã hạnh phúc biết bao ngày đứa con bé bỏng biết yêu thương mẹ, để rồi cũng shock biết bao khi con không còn nhỏ nữa, biết ham chơi hơn cả thương mẹ mất rồi.