Gần đây mẹ hay cười Ổi ăn thịt rất tham, ăn quá nhiều thịt, ý mẹ là phải ăn cân bằng cả cơm và rau nữa... Mỗi lần thế Ổi hay cười ngượng nghịu, cảm giác mình ăn hết cả phần của mẹ: Thôi, con không ăn thịt nữa đâu, để mẹ ăn.

Nhà mình có món thịt xá xíu đặc biệt,là do mẹ tự sáng tác ra cách nấu và chắc trên đời này chỉ có mẹ nấu thế. Nhưng bố và Ổi thì cực kỳ mê. Cứ ngửi thấy mùi là suýt xoa, đem ra bao nhiêu cũng hết.

Sáng đó, còn một mẩu thịt xá xíu nhỏ thừa bữa tối hôm trước, mẹ bảo chỉ cho riêng Ổi thôi, bố ăn cá nhé. Ổi sướng lắm, bữa sáng mấy khi được ăn xôm thế đâu. Mẹ vẫn loay hoay ở bếp nấu cho Mít. Một lúc bỗng nghe thấy loáng thoáng bố với Ổi nói với nhau.

Ổi: con phần mẹ đấy.

Bố: phần gì có 1 miếng thế kia, thôi ăn nốt đi.

Ổi lại cười ngượng nghịu.

Hihi...Suýt nữa mẹ cũng buồn cười theo bố, may mà mẹ kịp nhận ra - con đã biết nhớ đến mẹ. Món ngon thế mà vẫn để dành cho mẹ. Cho dù chỉ là 1 miếng.

Mẹ vội vàng chạy lại: Ổi ngoan quá, vẫn nhớ đến mẹ để phần cho mẹ cơ à?

Ổi: mẹ có thích ăn không?

Mẹ: có chứ, mẹ thích lắm. Cám ơn con nhé.

Ổi mỉm cười, trong nụ cười của con không còn tý nào ngượng nghịu, nụ cười rạng rỡ đầy tự hào. Chỉ có mỗi một miếng thịt, mà khiến cả 2 mẹ con mình đều vui.