Tối nay Ổi muốn nghe chuyện たぬきのはらつづみ. Nhưng mẹ không sao đọc nổi vì em Mít phá quá. Mẹ bảo thôi tắt đèn đi cho em Mít ngủ, rồi mẹ kể chuyện cho con nghe vậy. Ổi khăng khăng không chịu, dứt khoát phải đọc たぬき cơ, mẹ đã hứa rồi. Mẹ phải dụ mãi: Chuyện này đặc biệt lắm, rất nổi tiếng ở Việt Nam, ai là người Việt Nam cũng đều biết chuyện này hết. Nếu mà không biết thì không phải là người Việt Nam rồi. Nếu Ổi không biết chuyện たぬきのはらつづみ cũng được, chứ chuyện này mà không biết, ông bà buồn mất. Thế là Ổi chịu, trong vòng tay mẹ, đôi mắt con sáng trong bóng tối, nằm yên chăm chú lắng nghe.

Là mẹ kể chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì ấy mà, cứ tưởng thuộc như trong lòng bàn tay thế nhưng mà khi kể thì mới thấy trong đầu mình là một đống các chi tiết lẫn lộn tùng phèo, vừa kể vừa phải vận hết nội công nhớ lại để sắp xếp cho đúng, lại phải làm ra vẻ là mình rất thuộc, để kể liền mạch, diễn cảm cho thật hấp dẫn, trôi chảy...truyện mà người VN nào cũng biết mà lại. Cứ thế, miệng thì kể, mà đầu thì tính tính toán toán không ngừng...Hihi...đến một lúc, cái đoạn cô Tấm mặc xiêm y đi dự lễ hội, thì mẹ bỗng buột miệng: Rồi thế nào nữa ý nhỉ? ...Hihi.

Ổi bỗng kêu toáng lên: Ối, mẹ không phải người VIệt Nam rồi.

Haha...Haha...Mẹ đúng là ếch chết tại miệng.

May mà cuối cùng mẹ cũng kể hết chuyện, đủ hay ho để Ổi vẫn duyệt cho mẹ là người Việt Nam. Phù...