Nó bây giờ biết lý sự, nó ghê gớm, cái giọng nó cứ choe chóe...

Thế này: Mẹ, lần sau mẹ không được mua nho méo nữa đâu đấy nhá.

Haha...

----

Nghe hai anh em nhà nó chủng choảng với nhau. Mẹ hò:

Mẹ: Thôi, cái gì mà cứ ầm ĩ lên thế...mẹ nhức hết cả đầu rồi đây.

Mít: Mẹ nhức hết cả đầu nhưng mà Mít không nhức hết cả đầu.

---

Mít phải mặc áo ấm mới được đi ra sân đi xe đạp.

Nhưng anh Kazu-kun có mặc áo khoác đâu

Anh Kazu-kun lớn rồi, Mít nhỏ Mít yếu hơn.

Mít không yếu, Mít khỏe bằng anh Kazu-kun rồi.

Bây giờ nó có kiểu cứ lấy người khác ra để so như thế đấy.

---

Mẹ: Mít ơi, cứt ra chưa?

Mít quàu quạu: Mít ăn rau rồi mà. (ý là chắc chắn cứt sẽ ra thôi, mẹ cứ phải hỏi là thế nào)

Một lúc sau, mẹ lại hỏi: Mít, ra cứt chưa?

Mít: Mẹ đừng có hỏi nữa. Mẹ hỏi là cứt không ra được đâu

Mẹ: vâng ạ, (rất là ngoan ngoãn). Hihi...

 

-----

Cãi cùn

Mít lấy những chiếc cặp quần áo của mẹ, cặp hết vào cột theo một chiều thành Koinobori...Rồi hát rống lên bài Koinobori ở ban công. Có khi thì nó treo theo chiều ngang, thành đàn Piano, vừa gõ vừa gào.

Ô nhiễm âm thanh là thứ ô nhiễm không dễ chịu tý nào. Mẹ bảo: Mít trật tự đi, làm ồn như thế cảnh sát đến bắt bây giờ.

Sao lại bắt?

Thì hàng xóm họ thấy ồn, họ gọi cảnh sát đến bắt Mít đi cho khỏi ồn chứ sao.

Thế thì Mít mang cả đàn vào tù Mít làm ồn trong tù.

Hihi...hihi...con tôi, mẹ nín cười: Thế thì cảnh sát sẽ lấy băng dính dính mồm Mít lại.

Cảnh sát không có băng dính đâu.

Hihi...Thế thử đến đó xem họ có không nhé.

Không ....(im lặng một tý) Thế Mít hát thế này nhỏ chưa mẹ?

 

-------

Cái áo của Mít bị rụng mất một khuy. Mẹ lười không cởi ra mà định cứ để con mặc trên người mẹ đơm lại. Mít nhìn thấy cái kim sợ quá, tưởng mẹ sẽ chọc kim vào người mình. Hihi...mẹ đành cởi áo ra đơm. Thế mà đơm xong rồi nó vẫn sợ. Mẹ cất kim đi cho nó xem, xòe áo ra cho nó xem. Nó vẫn nhất quyết không mặc cái áo đấy nữa. "huhu...Mít ghét áo đấy, huhu...huhu...Mít không mặc áo đấy nữa đâu".

Mẹ dỗ: "Mít mặc áo vào nhanh không rốn bay mất bây giờ".

Mít nhòm xuống bụng, cái rốn bị cạp quần kéo cao quá che mất. Không thấy rốn đâu thật. Ôi, đâu mất rồi.

Mít chỉ bừa lên cổ, chỗ mà nó cũng không tự nhìn thấy được: "Rốn ở trên này này".

 

---

Nó luôn có giải pháp

Mẹ kể chuyện Tích chu. Rằng là bà khát nước quá, bà gọi mà Tích chu không về lấy nước cho bà. Nó bảo: Thế thì bà đi ra sông mà uống nước đi.

Đến đoạn bà biến thành chim bay đi tìm nước uống, Tích chu về tìm không thấy bà đâu, thế là tại bạn ham chơi, không chăm sóc bà nên không được gặp bà nữa rồi. Nó lại bảo: Thì Tích chu cũng biến thành chim đi.

Hihi...Chả dạy dỗ nó được bài học gì có chán không.

------

 

"Bố đừng đi làm. Mít không muốn bố đi làm...Mít yêu bố lắm. Bố đi làm Mít buồn lắm".... bài ca muôn thuở mỗi sáng của nó.

Bố: Bố phải đi làm mới có tiền cho mẹ mua thức ăn chứ.

Mít: Thì ăn chuối là được rồi

Bố: Chuối cũng phải mua mới có chứ.

Mít: Thế thì bố đi mua lấy 2 tiền thôi nhé, rồi bố về nhé.

Ý nó là bố đi làm ít thôi, đủ tiền mua chuối thôi rồi về ngay nhé.

Mẹ hỏi: Tại sao lại là 2 tiền?

Mít: Để mua 2 chuối.

Mẹ: 2 chuối để cho ai?

Mít: Để cho bố với Mít

Mẹ: Hihi....xong rồi huhu...

 

------

Mẹ ơi, đi chơi câu lạc bộ Thỏ đi.

Không có oto đi làm sao được.

Thì đi bộ

Đi bộ thì xa lắm, mỏi chân lắm.

Mỏi chân thì mẹ bế Mít, rồi Mít lại bế mẹ.

Mít bế mẹ ý hả, Mít thử bế đi.

(Mít vòng tay bế mẹ, mẹ chả nhúc nhích tý nào).

Mít có bế được mẹ không?

Không. Tại sao Mít không bế được mẹ?

Bởi vì mẹ to, mẹ nặng.

Tại sao mẹ to?

Vì mẹ ăn nhiều nên lớn.

Thế mẹ lớn để làm gì?

Để bế Mít.

Thế mẹ bế Mít xong rồi mẹ lại lùn đi đi.

Hihi...thế à.

Ừh, mẹ magic cho lùn đi.

hihi...

 

-------

Tại sao.

1- Tại sao đít đóng cửa mà cứt lại chui ra được?

 

2- Tại sao con tentomushi (bọ cánh cam) cánh của nó lại ở trong lưng?

 

-----

 

Những tiến bộ mới:

 

Mít biết đếm

Tối qua, Mít tự nhiên xòe bàn tay ra, giơ lên hỏi mẹ: Đố mẹ biết Mít có mấy ngón tay đây.

Thế rồi Mít biểu diễn: chầm chậm, sờ vào từng ngón, Mít đếm đến 5.

Thế gọi là biết đếm, hiểu được khái niệm đếm rồi đấy. Mấy hôm trước Mít cứ đếm loạn xị cả lên thôi. Mưa dầm thấm lâu, mẹ dạy được Mít đếm rồi.

 

------

Mít biết khái niệm vật liệu

À, cái này cũng lâu lâu rồi đấy. Vật liệu đầu tiên Mít biết là gỗ. Cái gì cũng bằng gỗ hết. Nó cứ khăng khăng: "chim Mít bằng gỗ". haha...Giờ thì không nhầm nữa. Tiếp đến là nhựa, rồi thủy tinh, còn sắt thì là cái gì gõ vào nó kêu keng keng, gạch xi măng thì nó kêu cạch cạch...

------

Mít nói tiếng Nhật

Rồi cũng có ngày nó dám nói tiếng Nhật. Mẹ bắt thóp cái kiểu của nó, nếu có mẹ bên cạnh thì sẽ ỉ lại vào mẹ, với lại thấy mẹ nói tiếng Nhật pằng pằng nó cũng mất tự tin đi. Nên là mẹ cố tình thả cỏ, cho nó tự chơi với trẻ con nhà hàng xóm mà mẹ không trông nữa. Quả tình, chẳng còn cách nào khác, nó nói tiếng Nhật. Ai cũng mừng. Hàng xóm cũng mừng. Cái thằng Mít nó chào tôi rồi đấy...hehe...

Nói tiếng Nhật, nó vẫn giữ truyền thống tác thành tộ. O-mo-shi-roi thì nó cứ là: Mo-ro-shi-roi...Bạn Hana-chan thì nó cứ gọi là Anna-chan, dứt khoát không chịu sửa. Còn bạn trai nhà Tuynizi tên là Belam thì nó gọi là Melon (nghĩa là quả dưa tây)...Haha...Nhưng nó chịu nói là tốt rồi, nó sẽ tiến bộ nhanh thôi. Chả mấy mà nó lại hơn bố ngay đấy bố ạ.