Las Vegas du kư

(Câu chuyện này được gom lại từ một số đoạn tôi đăng trên forum VietICU, do đó cấu trúc có khi không liền mạch, xin các bạn thông cảm)

 

Mở đầu

Khi nghe đến cái tên Las Vegas (LV) th́ bạn nghĩ ǵ nhỉ? Những ṣng bạc bí hiểm với những tên thiêu thân ư? Giờ th́ tôi cho rằng đấy trước hết là đỉnh cao của công nghệ giải trí, cùng với sự hội tụ của nhiều nền văn hoá. Lần này tôi xin kể về những điều đă mục sở thị tại LV. Tất nhiên đây là qua cái nh́n của một thằng đă từng ăn cơm độn và hưởng thụ văn hoá qua loa truyền thanh như tôi. Cho nên nếu có ǵ phồng quá th́ xin bà con cứ x́ bớt đi hộ nhé.

Từ Hàn đi LV không có chuyến bay trực tiếp, chúng tôi phải transit sang chuyến bay nội địa của hăng AmericanWest ở Los Angeles. Đây là lần đầu tiên tôi đi một chuyến bay nội địa của Mỹ. Mọi người đă từng nghe đến sự tăng cường kiểm soát an ninh sau vụ 911, giờ th́ tôi mới được thấy rơ. Hối hả nhận hành lư rồi chạy sang Domestic Terminal của sân bay Los Angeles, đă thấy một hàng dài rồng rắn từ bên ngoài nhà check-in. Rồi bạn sẽ thấy LV có ư nghĩa thế nào với Mỹ như Bali với Indonesia, tất nhiên là ở một tầm mức khác hẳn. Qua cửa kiểm soát, mọi người phải bỏ cả giày, thắt lưng vào giỏ. Ở Incheon bây giờ cũng phải bỏ giày nhưng lại được phát dép để đi, c̣n ở Mỹ th́ cứ chân tất mà đi. Tôi chứng kiến thấy một viên an ninh cứ bám lẵng nhẵng theo hai thằng Mễ trông cũng gian gian, quay đi quay lại hỏi giấy tờ mấy lần rồi chắc vẫn chưa an tâm nên lôi hẳn chúng ra khỏi hàng để thẩm tra tiếp. Có một viên xếp cảnh sát người châu Á béo ịch nhưng lại c̣n thấp hơn cả tôi, súng ống đeo kín xung quanh cái bụng h́nh đĩa bay. Ông ta khệch khạng đi lại chỉ bảo những thằng Mỹ da trắng to kềnh càng. Chà thế mới là b́nh đẳng chứ, h́nh ảnh này sẽ giúp cho ḿnh tự tin hơn trên đất Mỹ đây.

Một điều rất khó chịu là tất cả thông báo ở sân bay hay trên máy bay đều được nói ra vèo vèo cho xong chuyện, lại với giọng nghiệp dư và có thể gọi là khá “quê” (cứ lấy giọng mấy thằng captain ra mà so sánh). Cố gắng lằm tôi cũng chỉ nghe được 10% thông tin, có cảm tưởng như họ chỉ quan tâm đến hai dạng, một biết tiếng American-English và một không biết! Thằng nào quen dùng Singlish hay Vietlish th́ chịu lấy.

Khi máy bay hạ độ cao để xuống sân bay LV, lần đầu tiên tôi có được cảm giác ḿnh ngồi trên cái diều th́ nó thế nào. Máy bay (airbus) chao đi chao lại, lặn ngụp một lúc lâu, lũ trẻ con Mỹ cứ rú cả lên. Thế nhưng cú tiếp đất th́ lại rất nhẹ nhàng. Sau này mới phát hiện ra đấy không phải là phi công nội địa của Mỹ nó lái kém, mà là gió mạnh quá. Cả bang Nevada là một sa mạc lớn, nóng khủng khiếp và gió cũng khủng khiếp. Buổi chiều hôm đấy đi ra phố, có cảm tưởng như gió đang đẩy lưng phía sau, kéo áo phía trước.

Xuống sân bay, theo biển chỉ dẫn lấy hành lư nhưng đi măi mà chỉ thấy toàn bars và shops, rồi c̣n rất rất nhiều những cái máy nhấp nháy như trong nhà chơi điện tử Sagem. Hoá ra là máy đánh bạc đấy, chúng inh ỏi với những âm thanh rất thô, không hấp dẫn như âm thanh của mấy tṛ Crafts. Có lẽ là khi sinh ra chúng chỉ kêu được những tiếng như thế, và bây giờ họ chẳng muốn thay đổi nữa. Riêng về chủ đề đánh bạc, tôi sẽ có một mục riêng để mô tả cuộc sống kỳ lạ của nó cùng với những kinh nghiệm thú vị...

Cuối cùng rồi cũng tới nơi lấy hành lư. Tất nhiên là chỗ đấy chỉ khác các ṣng bạc là nó có thêm cái băng tải hành lư mà thôi. Tôi và thằng Hàn quyết định mua vé xe shuttle bus cho tiết kiệm. Xe bus trông như một cái xe thùng cổ kính, giống như ta vẫn thấy trên phim ảnh. Bên trong xe tối om, cái cửa xe duy nhất ở phía trước th́ được đóng mở thủ công bằng một hệ thống tay đ̣n loằng ngoằng từ chỗ ngồi của thằng lái xe. Có lẽ họ biết nó khá lạ mắt với người nước ngoài nên có hẳn một cái biển hướng dẫn chi tiết cách mở cửa trong trường hợp khẩn cấp. Đây có thể coi như là một phần của văn hoá Mỹ rồi. Chợt nghĩ, không hiểu tại sao nhà ḿnh lại không duy tŕ được “công nghệ” đóng xe khách Ba Đ́nh nhỉ. Hồi bé, tôi đă từng mê mẩn khi được bác tài cho ngồi lên trên cái hộp máy to uỵch của xe (tất nhiên lư do là xe quá chật), cảm nhận cả cỗ máy đang vận hành qua đôi bàn tay bé nhỏ và cả ...”đôi mông non nớt”. Lan man quá, xin quay lại chuyện nước Mỹ. Hành khác chỉ cần thông báo cho thằng lái xe nơi ḿnh đến, nó sẽ t́m đường đưa tất cả mọi người đến tận cửa chứ chẳng cần theo một tuyến nhất định nào. Nhờ thế mà tôi nhận ra rằng khu vui chơi của LV thật ra bé xíu.

Sau này tôi c̣n nhận ra thêm rằng bắt taxi về khách sạn th́ lại c̣n ngắn và rẻ hơn xe bus. Ngoài ra, trên nóc mỗi xe taxi đều có một cái hộp quảng cáo rất to h́nh lăng trụ, bật đèn lấp lánh. Nh́n lần đầu thấy quả là chướng mắt. Trong xe taxi lại c̣n có một touch-screen, không nối mạng nhưng được cập nhật các show giải trí mới. Ai thích mục nào th́ bấm “print”, nó sẽ in ra một mẩu giấy ghi địa chỉ và số điện thoại của show đấy.

 

Công nghệ giải trí

Khi bước chân ra phố của LV, bạn sẽ bị níu kéo bởi một đội quân đông đảo các c̣ mồi “tươi mát” mà hầu hết là người Mễ, đen đúa và nhếch nhác. Họ dúi vào tay tất cả mọi người, già trẻ lớn bé nam nữ, những tờ quảng cáo trên có h́nh các cô gái và chàng trai đầy khêu gợi với những ḍng chữ như: “just call and I will be with you in 20 minutes” hay “you will find the true hot spot in LV”. Cái nét này th́ cũng tương tự như ở Pattaya, nhưng ở Thái, giới c̣ mồi chỉ hoạt động ban đêm, c̣n ở LV th́ họ đứng nắng chang chang cả ngày. 

Thực ra tôi không hề hứng thú trước chuyến đi này, v́ lần trước đi hội nghị ở San José (Silicon Valey) tôi chỉ thấy họ làm việc mà không thấy họ chơi. Thế nhưng điều đă gây ấn tượng lớn cho tôi trong chuyến đi này là công nghệ giải trí ở LV. Các khách sạn của LV hầu hết nằm dọc theo một con đường gọi là Las Vegas boulevard, mỗi khách sạn đều có một casino ở ngay tầng một. Điều mà tôi rút ra được sau vài ngày ở đây là: danh lam thắng cảnh của LV chính là các khách sạn của nó.

Thiết nghĩ, trước khi đến thăm từng khách sạn của LV chúng ta nên ngó qua khung cảnh địa lư và lịch sử của nó tí nhẩy. Tôi đă được nh́n cảnh LV từ trên máy bay và từ ŕa thung lũng khi đi xe buưt du lịch.

LV nằm trơ trọi trong một thung lũng bằng phẳng nhưng nóng bỏng và cằn cỗi. Đứng trên lầu khách sạn ta có thể phóng tầm mắt ra những trảng đất nâu mênh mông, phủ lên bởi lớp đá quặng vụn và điểm xuyết bằng những bụi cây dại lúp xúp. Xa xa bên ŕa thung lũng là những dăy núi thấp, đỏ sậm, nhấp nhô dưới chân trời nắng gắt. Đây quả là bức phông nền man mác cho những chàng kỵ sĩ rạp ḿnh trên lưng ngựa, để lại sau lưng cơn lốc bụi, rộn ràng vó câu hoà lẫn tiếng nhạc sáo miệng kiêu hùng trong các phim cao bồi miền viễn Tây (nhà em chỉ thử “thả lỏng” tí xíu này thôi, xin bà con đừng nghĩ đầu óc em ẽo uột nhé!). Một điều kỳ lạ là cách LV chỉ vài trăm cây số, lại có những dăy núi phủ “tuyết trắng”, dù không nhiều nhưng tuyết thật chứ chẳng đùa. Điều này được xác nhận bởi một thằng Mỹ ngồi cạnh tôi trên máy bay.

C̣n khi nh́n từ xa, LV trông như một ốc đảo nhỏ bé nhưng đậm chất văn minh công nghiệp. Trong cái chu vi vài kilomét, ta có thể thấy một kim tự tháp bằng ḱnh đen x́ (tỉ lệ 1:1), nhô lên bên cạnh là phần trên của tượng nữ thần tự do thu nhỏ. Tiếp đến là một góc điển h́nh của thành phố New York sang trọng, rồi tháp Éphel, một thành luỹ kiểu trung cổ nhưng rất màu mè, và hàng loạt khách sạn trông như những quyển sách đang mở... Có sự “tạp nham” này là do mỗi khách sạn đều cố gắng tạo cho ḿnh một nét thật riêng. Chỉ đến khi lại gần ta mới có thể nh́n thấy những cây dừa cảnh xù x́, là loài cây phổ biến nhất ở đây.

Ngày xưa LV chỉ là một điểm dừng chân cho dân buôn bán. Đến khi vài người phất lên nhờ mở ṣng bạc th́ mafia liền nhảy vào, dốc tiền xây những đại khách sạn kiêm ṣng bạc. Trong vài thập kỷ trước, nhiều khi chiến tranh giữa các tổ chức mafia lên đến đỉnh điểm nhưng LV vẫn b́nh yên nhờ có các thoả thuận ngầm của tất cả các bên. Nhưng khi các tập đoàn phố Uôn nhận ra những khoản lợi nhuận to lớn, họ đă mạnh dạn mua hết các khách sạn với những cái giá mà đến các ông trùm mafia máu lạnh cũng không thể từ chối nổi. Và LV đă có những chuyển biến vượt bậc trong hơn một thập kỷ qua.

Nay ta quay lại với các khách sạn. Các khách sạn ở LV đều rất lớn, với hàng ngh́n pḥng nên thường được gọi là “resort&casino”. Mỗi khách sạn được xây dựng theo một chủ đề riêng, cùng với những show khuếch trương đầy ấn tượng. Chú ư là ở đây họ mở cửa tự do, ai cũng có thể vào thăm quan, mua sắm, và tất nhiên nhất là đánh bạc. Tuy nhiên các show biểu diễn th́ có cái free, có cái phải mua vé, mà thường là từ 30 đến 90$.

Ngay bên cạnh nơi tôi ở là một khách sạn xây theo kiểu thành quách thời trung cổ, với những tường thành mép răng cưa và những tháp canh nhấp nhô. Bên trong khách sạn có những tượng hiệp sỹ mặc áo giáp đồng cưỡi ngựa nép bên những tảng đá hay lùm cây rậm rạp. Trên tường gươm giáo, khiên mộc treo la liệt. Ngay bên cạnh khách sạn này là một resort lớn bắt chước khu trung tâm thương mại của New York, thu nhỏ nhưng giống hệt nguyên mẫu. Trong ḷng nó là những con phố và cửa hàng mà bạn đă từng gặp ở New York thật. Ngoài cửa là tượng nữ thần tự do khá to nhưng v́ không có biển (sea) nên phải đặt trong một cái bồn nước bé như cái ao chuôm, ngay sát đường xe cộ qua lại.

Hôm trước tôi đă nhắc đến cái gọi là Battle of treasure island. Đấy là một màn tŕnh diễn miễn phí của một cái khách sạn tên là “Treasure island”. Mấy hôm đầu đi ngang qua cái khách sạn này, tôi chỉ có nhận xét là nó trông khá độc đáo. Cái mặt tiền rộng vài trăm mét của khách sạn được trang trí với những vách đá cheo leo, rải rác những bộ xương người và vàng bạc châu báu hoen gỉ, bên dưới nước lăn tăn y hệt một cái vịnh nhỏ. Đường vào cửa chính của khách sạn là một cái cầu cảng h́nh chữ T, dựng lên bằng những khúc gỗ to sần sùi, lan can được chăng bởi những sợi chăo kích thước bằng bắp tay. Hàng trụ đèn cổ kính hai bên càng tạo cho du khách cảm giác đang sống giữa thời trung cổ. À hai bên vịnh c̣n có hai chiếc thuyền buồm kiểu cổ rất xịn, trang trí cầu kỳ đến từng chi tiết nhỏ. 

Tôi không hề biết đến màn tŕnh diễn này cho đến khi t́nh cờ đọc thấy ḍng quảng cáo trên báo. Sắp đến giờ diễn rồi, tôi và thằng Hàn vội vă lao đến đấy. Người xem đă chen đặc kín xung quanh khách sạn (xem ảnh), thế nhưng những bảng thông báo coi chừng trộm cắp treo khắp nơi không làm chúng tôi quản ngại để len vào. Đúng giờ G, sương mù từ các cột đèn phun ra lan toả trong bóng chiều, cả đám người chợt im phăng phắc, hồi hộp nh́n những tên cướp biển lực lưỡng xuất hiện trên chiếc tàu phía bên trái. Chúng leo trèo lên xuống, buộc dây nhợ, đóng gói vàng bạc. Chợt một tên hô lên thông báo cho thủ lănh về một chiếc tàu đang tiến gần (có hệ thống loa và nhạc đệm y như trong phim). Từ bên phải, một chiếc tàu của Hoàng gia Anh từ từ rẽ nước tiến vào, tiếng nhạc cất lên vang lừng, báo hiệu thời khắc gay cấn. Viên thuyền trưởng trong bộ lễ phục đỏ rực cất tiếng lanh lảnh yêu cầu bọn cướp đầu hàng. Hai bên đấu vơ mồm khá nhiều, nhưng họ nói “hay” như trong kịch Sếchxờpia nên tôi ...chẳng hiểu cái ǵ. Rồi bất chợt thuyền của Hoàng gia bắn “bùm” ra một quả đạn pháo, một tên cướp đang ngồi trên cột buồm rơi xuống, chân mắc vào một sợi dây đung đưa qua lại trên đầu đồng bọn, lửa bùng lên trên một góc tàu (ảnh). Cả khối người kêu ồ lên. Bọn cướp bắn trả lại ngay lập tức. Tiếng súng, tiếng la hét, tiếng nhạc như kích động thêm cho những đám cháy mù mịt...

...Thế rồi bỗng một quả đạn pháo bay trúng vào thân tàu Hoàng gia, quân lính bị hất tung xuống biển, nước bắn tung toé. Và chiếc tàu có cột buồm cao ngất ấy từ từ đổ rạp xuống, trong khi tiếng nhạc chiến thắng vang lên hào hùng. Dân chúng phấn kích vỗ tay reo ḥ chúc mừng chiến tích của những tên cướp biển “yêu tự do”. Màn biểu diễn đă hết nhưng ai cũng nán lại để xem những người phục vụ ra thu dọn băi chiến trường, và cả để vỗ  tay động viên đám quân tướng bại trận đang lóp ngóp trèo lên bờ. Những đứa trẻ xung quanh chắc chắn không thể nào quên được cái không khí ḱ lạ này. Tôi, một thằng đă từng mê mẩn với những truyện như “Đảo giấu vàng”, “Ḥn đảo 18 chiếc quan tài”, th́ như được thoả măn bởi những bức tranh mờ ảo trong trí tưởng tượng của tuổi thơ nay đă được hoàn thiện cả về đường nét, màu sắc, và âm thanh. Đấy hẳn là cái hạnh phúc khi con người ta được “cảm giác trọn vẹn” một cái ǵ đấy mà bấy lâu nay ḿnh vẫn phải hằng cố gắng... “mường tượng ước ao”.

Tuy nhiên, buổi chiều phơi nắng đấy đă làm chúng tôi không c̣n sức để lê bước đi tiếp. Chúng tôi về khách sạn ngủ đến 11h đêm mới dậy được để đi ăn cơm chiều (cái nắng ở đây khủng khiếp đến nỗi tôi thấy trên Tivi loan tin có vài người chết v́ “heat stroke” khi đi dă ngoại dọc theo sông Colorado ở cách đấy vài chục cây số).

Với khí hậu sa mạc ở đây, hấp dẫn nhất có lẽ là một chiếc hồ rộng trước mặt tiền của một khách sạn thuộc hàng sang trọng nhất LV, có tên h́nh như là Bellagio. Rơ ràng đây là một khu văn hoá Ư. Và điều thu hút khách du lịch hàng đêm vây kín cái hồ rộng đến 10ha này là màn tŕnh diễn lớn nhất thế giới của những ṿi nước đặt ngầm dưới hồ (b́nh thường khi đi qua, mặt hồ rất phẳng lặng, chẳng thấy máy móc ǵ cả). Cách chừng khoảng vài chục phút, lại có giọng nói giới thiệu tên một bản nhạc nào đó. Rồi tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên từ hàng trăm chiếc loa giấu trong những lùm cây xung quanh hồ, nó bay bổng như từ toà tháp xuống, len lỏi trong đám người chen chúc (tức là âm thanh nổi chất lượng như trong rạp hát). Trên mặt hồ, những ṿi nước nhô lên uốn lượn như những đôi chân vũ công ba-lê. “Sân khấu” trải dài đến 300 mét trên mặt hồ, nên có thừa chỗ cho “đám phụ hoạ” xoay quanh những “diễn viên chính”. Ở góc kia những cột nước lớn đang dâng cao dũng mănh, th́ góc này những ṿi nước bé rạp ḿnh trên mặt nước nhảy múa. Rồi theo tiếng nhạc, những con nước xô vào nhau chạy dài, có lúc chúng đứng lại vươn cao tạo nhiều h́nh khối đa dạng. Tôi không thể kể hết v́ có nhiều điệu nhạc khác nhau (classic, jazz, pop ballard...), mỗi bài có một vũ khúc riêng. Thông thường ở cuối một bản nhạc, tất cả những con nước vùng đứng cả dậy, như một bức trường thành cao ngất trắng xoá, tiếng nước bắn vỡ tung vào không trung “bùm” “bùm”, chẳng khác ǵ một giàn trọng pháo. Vô cùng ấn tượng! (thực ra đoạn này có tí “bốc phét” và cả đôi chút “thiếu sót” v́ tôi “yếu” quá, chưa lần nào len được vào ngó cho hết toàn cảnh!)

 

Chuyện ăn uống

Tất nhiên phần này không lạ lẫm với ai đă ở Mỹ. Ở đây tôi chỉ mong đóng góp tí kinh nghiệm cho anh em sau này khỏi bỡ ngỡ. Nói qua một chút, người đi cùng với tôi lần này, và cả mấy lần khác, là một thằng trưởng Lab người Hàn. Nó là thằng roommate của tôi từ hồi mới sang nên khá hợp cạ, có thể trao đổi bất cứ chuyện ǵ, nên việc trốn hội nghị, trốn giáo sư đi chơi là rất tâm đầu hợp ư.

Dân Việt Nam ta đi đâu cũng lo lắng về chuyện ăn uống, cho dù đấy vẫn là trên đất VN (hẳn ai lúc trả tiền cũng nơm nớp bị nó “chém” phải không). Khi đến LV, một công dân của đất nước VN giàu đẹp có GDP 400$ như tôi lại càng phải e dè, chỉ sợ tiền ăn lấn hết mất tiền ...chơi! Ông giáo sư đă dặn trước là ở LV rẻ nhất là ăn buffet trong khách sạn, hết khoảng 10$/người. Mà mọi người nên biết giá một suất ăn ở Mỹ trung b́nh là 12$, tuy nhiên số lượng bao giờ cũng gấp đôi cái mà ta mong đợi, tức là to đùng và ú ụ.

Tôi đă từng ăn buffet chiêu đăi nhiều nơi, trong đầu vẫn nghĩ buffet là một cái ǵ đấy miễn phí, và phải tranh cướp quyết liệt chứ không là hết. C̣n cái kiểu ăn buffet bán vé thế này th́ chưa được biết đến. Sáng sớm đầu tiên, chúng tôi xuống nhà ăn, xếp hàng mua vé. Lấy vé xong rồi nhưng sao lại có cái dây xích chắn ngang đường thế này, trong khi nhà ăn th́ vẫn chỉ lác đác vài khách. Trước đấy vài phút, tôi chỉ để ư loáng thoáng là mấy bà lúc năy đi qua chỗ này làm tiếng xích kêu xủng xoảng. Chả nhẽ lại cứ đứng trơ ra thế này, thế là tôi cố gắng bước qua cái dây xích một cách rất đàng hoàng lịch sự, chẳng gây ra một tiếng động nhỏ nào. Tôi đang ngập ngừng bước vào cái nhà hàng rộng mêng mông th́ chợt thằng Hàn gọi giật lại. Th́ ra là gần chỗ đấy có một cái biển rất nhỏ thông báo rằng khách phải đợi nhân viên đưa vào. Thế là tôi lại phải tẽn ṭ bước qua cái xích để quay trở ra, lúc này đang có tới cả chục đang người xếp hàng, nh́n tôi một cách rất ḱ lạ. Vài phút sau một bà da đen béo núng nính, tay luôn áp một cái máy bộ đàm to đùng vào má, đi ra lịch sự nhấc cái móc ở một đầu dây xích rồi mời tôi và thằng Hàn bước vào, mấy người phía sau vẫn chờ trong hàng. Người phục vụ đưa chúng tôi đến tận bàn riêng, chỉ hướng đi lấy thức ăn, hỏi dùng đồ uống ǵ rồi mới quay gót. Hoá ra qui tŕnh là như vậy. Vài bữa sau tôi mới biết khi đi ăn ở các nhà hàng western ở LV, ta đều phải đợi trước một cái dây xích như thế, dù ḿnh đi ăn ǵ cũng vậy. Nhiều nhà hàng lớn quá, nhân viên không đưa từ cửa vào được th́ sau khi trao đổi qua bộ đàm, họ sẽ chỉ cho ḿnh đi theo hướng một cái cờ đang phất rối rít tít đàng xa kia, tới đấy người cầm cờ sẽ phục vụ tiếp. C̣n các nhà hàng châu Á mà tôi vào th́ đều có phong cách như ta đă biết, tức là bất kỳ nhân viên nào thấy ta là họ đứng ra bố trí chỗ ngay.

À về chuyện món ăn rẻ, tôi nghĩ ngay đến món phở VN ở Mỹ, giá chỉ khoảng 6-8$ (ở LV không thấy phở, đây là chuyến đi Cali lần trước). Một điều lạ lùng là nhà hàng chỉ bán phở thôi nhưng quyển thực đơn khá dày. Mở ra bạn sẽ bị choáng bởi một danh sách đến ...50 loại phở khác nhau, có kèm h́nh minh hoạ! Sao lại nhiều thế ư, thế bạn đă từng tưởng tượng ra được những cái tên kỳ lạ như “phở chua ngọt”, “phở hải sản”, “phở thập cẩm”... Giờ đây, tôi tin chắc một điều là, nhờ có dân Việt kiều ở khắp các vùng văn hoá khác nhau trên thế giới, số lượng phở VN sẽ lên tới hằng trăm hàng ngh́n, áp đảo cái con số của các loại kim chi “quốc tuư” mà dân tộc Hàn đă phô trương một cách “đáng ghét”. Các món hamburger/hotdog ở Mỹ đúng là rẻ thật, chỉ 5 đến 6$. Nhưng tôi nghĩ với loại buffet như kể trên, th́ nếu bạn “chịu khó”, trong một bữa buffet bạn có thể ních được một năng lượng bằng 4-5 lần cái fastfood kia. Ôi, không hiểu vài chục năm nữa tôi sẽ được chỉ bảo cho con cháu ḿnh cách “ăn sao cho ngon” hay “ăn sao cho được nhiều” đây? C̣n người Mỹ th́ đúng là xếp fastfood vào hàng quốc hồn quốc tuư rồi. Tôi đă thấy kể về những người Mỹ, đói mèm, lang thang ở một xứ sở xa lạ, nhưng không dám ăn món ǵ. Khi nh́n thấy cái biển hiệu McDonald từ xa, họ đă như nh́n thấy lại nước Mỹ.

Dẫu tiết kiệm trong vấn đề ăn uống, nhưng có lần tôi và thằng Hàn đă xếp nó vào khoản “chơi”. Đấy là hôm đi vào khách sạn có tên Paris. Dưới tầng trệt mênh mông, họ dựng những con phố nhỏ, với những quán bar và cửa hàng ăn trên phố. Trên trần nhà, họ vẽ bầu trời buổi chiều tà, được chiếu sáng trông khá thật. Khách khứa đi lại sang trọng, tấp nập như trên những con phố thật của Paris. Cảnh đẹp nên thơ, bụng lại đói, chúng tôi quyết định bước vào một nhà hàng Pháp, lần này là chơi chứ có phải ăn đâu mà lo. Đấy là một kỷ niệm đẹp của chúng tôi ở “Paris”. Một chiếc bàn con trong vườn, rượu vang đỏ, thịt sườn ḅ rán vừa, càng cua bổ đôi, trong một không khí mà ta không thể mang bất kỳ nỗi bận tâm nào ra mổ xẻ được.

Tất nhiên là ở LV cũng có những người ăn uống “rất rẻ”, chứ không phải là rẻ nữa, dù tôi không biết chính xác họ ...ăn những ǵ. Số là trong một buổi chiều tà, trong khi dạo phố tôi và thằng Hàn không ngại nhờ vả bất kỳ người khách du lịch nào chụp ảnh hộ, miễn là họ trông đàng hoàng tử tế. Khi đến bên kia đường đối diện với tượng nữ thần tự do đứng trong ao chuôm, tôi nh́n quanh t́m người chụp ảnh. À kia, một anh chàng da ngăm ngăm, to cao, khá lịch sự với chiếc áo phông trắng và quần ḅ xanh. Anh ta đang ngồi thảnh thơi ngắm phố xá bên bồn hoa, đầu đội ngược một chiếc mũ lưỡi trai khá đẹp. Tôi tiến lại gần nhờ anh ta chụp ảnh, anh ta hơi do dự nhưng rồi cũng mỉm cười đồng ư.

Khi nhận máy ảnh từ tay anh ta xong, nói lời cảm ơn rồi chúng tôi định đi ngay. Bất chợt anh ta nói nhẹ nhàng nhưng rất nhanh, kiểu như kẻ phạm lỗi: “Could you sirs help me with a dinner?”. Bỏ mẹ, thế này là thế nào? Chúng tôi nh́n anh ta với một điệu cười pḥng thủ. Anh ta nói thêm, giọng đều đều, “it is a good time taking picture for you sirs, and I hope you can help me just a dinner”. Chúng tôi chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho t́nh huống như thế này, nh́n nhau ái ngại, nó muốn ăn tối cùng với ḿnh ư. Anh ta có vẻ hiểu thế nên nói chính xác hơn: “A simple dinner, fifty cents for example”. Tôi và thằng Hàn lục túi, phải đến gần 1 phút mới may mắn t́m thấy 2 đồng xu “quarter” (25 cents) để đưa cho anh ta. Rất lịch sự, anh ta nhận tiền, cười rất tươi và nói: “Thank you very much bosses, have a good time”. Quả thực là với thái độ của anh ta như vậy, tôi chẳng bực ḿnh chút nào, lại c̣n thấy oai nữa là khác. Nh́n kỹ hơn, đúng là anh ta có nét bụi bặm của dân Mễ. Đến phần kể về đánh bạc, mọi người sẽ hiểu 50 cents nhỏ bé đến mức nào ở cái xứ phù hoa này. Nếu hội này mà vào casino hóng mát (nghĩa đen) th́ chắc chắn bị đuổi ra ngay, nên đến bây giờ tôi vẫn c̣n băn khoăn không hiểu anh ta và cả một đội quân c̣ mồi đông đảo kia, họ tồn tại bằng cách nào trên xa mạc nóng bỏng này.

 

 

Chuyện đánh bạc

Nói ǵ th́ nói, một nửa thế giới giải trí của LV vẫn phải là đánh bạc. Và tất cả các tṛ nghỉ ngơi tiêu khiển khác cũng đều nhằm lôi kéo khách đến đánh bạc ở khách sạn của ḿnh. Thậm chí, cái khách sạn mà ông GS của tôi ở đă hạ giá tiền pḥng ngày thường xuống chỉ c̣n 35$, trong khi cuối tuần vẫn là gần 90$. Mọi chi phí sẽ được bù đắp bằng tiền thu từ đánh bạc! Cũng v́ hạ giá thế mà khách sạn đó bạt ngàn dân da đen và da màu. Trong sảnh khách sạn, bọn họ mặc những bộ quần áo dị hợm, ngả ngớn, cười nói ầm ĩ như trong tầu điện ngầm của NewYork.

Ngoài các khu vui chơi giải trí, hầu như mỗi khách sạn đều dành toàn bộ mặt bằng tầng một cho khu casino, kích thước của nó th́ rộng kinh khủng (xem ảnh). Như đă nói, mỗi khách sạn đều cố gắng tạo một đặc trưng nội thất riêng, nhất là cho ṣng bạc của ḿnh. Khách sạn tôi ở th́ trang trí ṣng bạc theo kiểu cung điện Pháp, mái ṿm, cột trụ, hoa văn như ta vẫn hay gặp ở nhà. Một ṣng bạc khác khác th́ lại trông không khác ǵ một rạp xiếc vui nhộn, màu mè. Đặc biệt có một ṣng bạc mà trên tường và mái ṿm có rất nhiều ảnh sự tích về Chúa, các Thánh dát bằng vàng bạc ǵ đấy, tức là nó không khác ǵ các nhà thờ rực rỡ ở Vatican cả. Không hiểu các con chiên ngoan đạo có né tránh ṣng bạc này do nể sự có mặt của Chúa ở đây không. Nhiều khách sạn khác, như Paris hay New York New York, lại bài trí ṣng bạc như đang ở ngoài trời, có trăng, sao, và cả mây trắng nữa. Tóm lại là khi bạn đă vào trong casino th́ bạn không thể nhận biết đấy là ngày hay đêm. 

Trong casino họ chia làm nhiều khu vực khác nhau, tuỳ theo ta chơi với người hay với máy. Đông nhất là những chiếc máy đánh bạc. Và các khách sạn vẫn thường khoe khoang thanh thế theo số lượng pḥng nghỉ và số máy đánh bạc (đều lên đến hàng ngh́n). Máy đánh bạc được chia theo kiểu chơi và đơn vị tiền. Ai ít tiền th́ ra góc tường chơi những máy đánh theo đơn vị 5cents, tức là mỗi lần bỏ vào tối thiểu 5cents. Loại b́nh dân nhất là máy 25 cents. Cao cấp hơn một chút là máy 1$. Hơn nữa th́ có một khu có rào riêng gọi là “Champagne area”, ở đấy mỗi lần họ đánh tối thiểu bao nhiêu th́ tôi quên mất rồi.

Tên chính xác của cái máy đánh bạc là “Slot machine”. Tôi không hiểu rơ tại sao nó lại có cái tên đấy, chỉ nhớ có nghe loáng thoáng một tên hướng dẫn viên du lich da đen (nói giọng rất khó nghe) so sánh những cái máy đấy với những ...cô gái trẻ. Đại khái là có vào mà không có ra!? Máy đánh bạc phổ biến đến nỗi, khi bạn đi vào cửa hàng mua sắm, thế nào cũng nh́n thấy trong góc nhà vài chiếc máy đánh bạc đứng lẻ loi.

Ngoài ra, phân loại máy theo kiểu chơi nữa th́ vô cùng đa dạng, loại có ba ṿng tṛn quay quay như kiểu sổ số, loại có màn h́nh để ta chơi bài poker, và c̣n bao nhiêu loại nữa nhưng tôi không hiểu cách chơi. Riêng loại có ba ṿng tṛn mà tôi hay chơi cũng c̣n được chia làm nhiều loại theo cách ăn điểm, phức tạp vô cùng. Tất nhiên máy nào cũng có bảng hướng dẫn luật ăn điểm ở trên. Thế nhưng dù chơi máy nào đi nữa, th́ việc của người chơi chỉ là quyết định bỏ bao nhiêu tiền cho mỗi lần rồi bấm nút. Máy nó chạy ra cho kết quả nào th́ biết cái đấy, chẳng có chiến thuật lằng nhằng ǵ ở đây. V́ lệch giờ sinh học, bao lần tôi ngồi gật gù bên máy, nhưng tay th́ vẫn đều đặn nhặt xu bỏ vào khe và bấm nút. Chỉ khi nào tiếng nhạc báo ăn điểm vang lên th́ mới thực sự bừng tỉnh.

Ở khu trung tâm của ṣng bạc, có những chiếc bàn rộng đủ loại. Bàn th́ tụ tập đông đúc, bàn th́ chỉ có một khách, thậm chí chẳng có ai. Mới nh́n tôi tưởng đấy là quán bar, nhưng lại gần th́ mới biết đấy là chỗ đánh bạc với người. Đấy là nơi dành cho những người không tin tưởng vào máy hay muốn phát huy trí tuệ của ḿnh. Họ ngồi đấy trầm tư, nhẹ nhàng nhấp bia rượu. Thỉnh thoảng mới có tiếng ồ lên của người thắng cuộc.

C̣n nếu bạn là dân ham cá độ thể thao ư, xin mời ra khán đài ở đằng kia. Nơi đấy có một loạt những màn h́nh lớn (to như của rạp chiếu phim Fansland, tức là bằng 1/3 cái màn ảnh rộng), truyền h́nh trực tiếp những trận đua ngựa, đấu bóng đang diễn ra ở khắp nơi trên thế giới.

Rơ ràng trong những nơi tiền bạc tuôn như suối này, an ninh phải là vấn đề quan trọng nhất. Trong mỗi góc khuất của hệ thống ma trận những máy đánh bạc, luôn có bóng dáng của những tay bảo vệ, súng ống trang bị đầy đủ, họ đứng im như tượng nhưng mắt th́ liên tục đảo tứ phía. Nếu máy nào có vấn đề trục trặc, một chiếc đèn đặt trên nóc máy (như của xe cảnh sát) sẽ nháy liên hồi, và ngay lập tức sẽ có bảo vệ xuất hiện. Ngoài ra, ngay bên cạnh chỗ đổi tiền xu, c̣n có một viên sếp an ninh ngồi ở vị trí khá cao để bao quát toàn bộ mọi hoạt động. Trong ṣng bạc tôi chưa bao giờ nh́n thấy bóng dáng của những kẻ lang thang lôi thôi như ngoài đường. Họ không có cơ hội hay không muốn thử vận may nhỉ?

À nói về nguy cơ khủng bố, tôi nghĩ rằng bọn quá khích mà tạo được một vụ nổ nhỏ ở đây thôi th́ cả vùng này chết đói như đảo Bali ngay. Ở khu ăn chơi của Pattaya, tôi đă trông thấy rất nhiều quân cảnh túc trực trên phố (tháng 3 năm nay). Thế nhưng trên phố xá của LV th́ tôi không thể phát hiện ra được những biện pháp an ninh đă được tăng cường thế nào, cho dù thời điểm tôi đi LV là tháng 6, tức đúng vào lúc cuộc chiến I-rắc nổ ra. Chỉ có một lần khi chúng tôi đi ôtô du lịch đến thăm đập Hoover Dam và hồ thuỷ điện Mead Lake (xe du lịch rất to và xịn, có cả toa lét phía sau), mọi xe đều phải dừng lại trước một trạm kiểm soát để khám xét. Tôi thấy một viên cảnh sát đang kiểm tra một cái xe du lịch gia đ́nh, là cái xe có đủ mọi thứ như cái nhà. Anh ta cẩn thận ngó vào tất cả các ngăn của cái xe cồng kềnh đấy. C̣n cái xe của chúng tôi, một viên cảnh sát người Anh-điêng đen xạm và cao lênh khênh bước lên, nh́n tất cả một lượt và bước về cuối xe nơi chúng tôi ngồi. Tôi hơi e ngại v́ người trên xe đều là dân da trắng trừ hai chúng tôi, và lại chỉ có tôi là trông giống mấy can phạm khủng bố Bali nhất. Thế nhưng anh ta chỉ đi thẳng đến cái toalét, gơ cửa, mở ra, nh́n vào để cam chắc không có bom ḿn ǵ ...rơi văi. Rồi anh ta bước xuống xe không quên lời chúc vui vẻ.

Quay tiếp trở lại công việc đánh bạc. Nói về cái thú này, quả thực đấy là cái “khoái” của loài người mà nhiều khi chúng ta không có điều kiện khơi dậy nó (nhưng sao lại không nằm trong “tứ khoái” của người Việt ta nhỉ). Tôi có một thằng bạn là tay chơi của trường Tài Chính ngày xưa. Hắn đă từng ngồi liên tục theo đúng nghĩa đen vài ngày đêm bên chiếu bạc (tuy nhiên vẫn c̣n thua xa cái kỷ lục của trường hắn là tṛn ...một tuần). Đến khi có gia đ́nh đàng hoàng rồi, ngày nào hắn cũng làm khoảng chục vé xổ số. Hắn chơi rất thầm lặng, không nói với vợ con bạn bè. Tôi hỏi tại sao, hắn bảo đấy là hắn bỏ tí tiền ra nhưng mua được đủ cả ái, ố, hỉ, nộ. Vợ hắn, trước kia là người yêu của hắn trong 7 năm trời, nếu mà biết được th́ chắc hẳn phải ...“ghen” lắm.

Trong ṣng bạc cũng vậy, bạn có thể nh́n thấy những cô gái trẻ xinh tươi hay những bà già nhăn nheo, lang thang cô độc bên các máy đánh bạc, điều lạ là họ ít khi ngồi yên tại một máy. Tất nhiên là số lượng đàn ông vẫn nhiều hơn chị em, nhưng họ lại rất ít khi di chuyển. Bất kỳ lúc nào bạn bước vào ṣng bạc ở đây, bạn cũng đều thấy vẫn có rất nhiều người đang kiên tŕ bên máy đánh bạc, hẳn họ đang được sống trong một thế giới khác, bỏ lại sau lưng mọi ưu phiền, bon chen trần tục...

Tôi và thằng Hàn cũng đă thử đánh bạc, và nhận thấy rằng cái tṛ này cũng chẳng hề “bạc bẽo” cho lắm. Với loại máy 25 cents, chỉ cần bỏ ra 30-40$ bạn có thể ngồi cả đêm để tự do cảm nhận những cao trào và những xót xa, mong mỏi. Không phải lo vợ ch́ chiết, không sợ cảnh sát tóm, cũng chẳng ngại ai cướp tiền. Theo kinh nghiệm của một số người nói lại và đă được chúng tôi kiểm chứng, mỗi chiếc máy đánh bạc đều có những giai đoạn ăn điểm lặp lại theo chu ḱ, thường là theo số lần bấm nút chứ không phải số tiển bỏ vào. Ngoài ra độ cao của xung ăn điểm thường tỉ lệ nghịch với độ rộng của nó. Nếu bạn kiên tŕ “nuôi” cho đến khi “vào cầu” th́ không mất nhiều tiền đâu. Chỉ có điều chắc chắn là bạn sẽ không bao giờ ăn đậm được cả. Nếu đă lấy lại được vốn hoặc cùng lắm ăn được khoảng gấp rưỡi số tiền bỏ ra th́ nên chuyển ngay sang một máy khác. Nếu chơi tiếp th́ bạn sẽ rơi vào giai đoạn mất điểm và có khi sẽ không đủ kiên tŕ để nuôi tiếp. Mỗi đêm chúng tôi ngồi lỳ khoảng 3-4 tiếng đồng hồ, và đều biết ...“dừng lại đúng lúc”. Chỉ có những ai hy vọng ăn đậm bằng cách đánh một quả thật to th́ chắc chắn là sạt nghiệp. Bởi v́ máy nó không tồ đâu. Nếu bỏ vào một tờ 1$ (=4 xu 25cents), tôi thấy rằng máy thường biết khuyến khích người chơi bằng cách cho vài điểm ở đồng xu thứ 4 tức là đồng xu cuối cùng.

Ngồi lâu bên cạnh máy như thế, hẳn ai cũng phải khát và mệt lắm. Xung quanh lại luôn có những cô phục vụ ăn mặc rất “mát mẻ” đi qua đi lại mời bạn dùng đồ uống (họ rao bằng câu “cocktail? cocktail?”). Chúng tôi đă cố gắng tiết kiệm và ḱm hăm cơn khát. Cho đến khi không chịu nổi và đành phải gọi một cốc nước hoa quả. Hoá ra đồ uống là miễn phí, dù bạn uống cốc nước lọc hay cả một chai bia Ken, nếu thích bạn chỉ cần boa cho mấy cô phục vụ một vài xu lẻ. Chả trách mà khu vực máy đánh bạc cao tiền được gọi là “Champagne area”, ở đấy bạn sẽ được uống sâm banh miễn phí.

Mới bước vào casino, bạn có thể sẽ khó chịu với những tiếng kêu inh ỏi, có thể gọi là thô nữa, của máy đánh bạc. Mỗi hoạt động của máy, khi quay số, khi báo các loại ăn điểm khác nhau, đều có một tiếng kêu riêng biệt. Nhưng khi đă quen rồi, bạn sẽ thấy rất khó chịu với cái máy nào kêu ọt ẹt hay lí nhí. Không thể “tin tưởng” những cái máy như vậy được! Kẻ nào đă ngồi lâu trong casino hẵn sẽ có phản xạ dỏng tai lên với tiếng loa kêu rộn ràng của máy khi báo ăn điểm to. Nhưng tiếng kêu đấy vẫn chưa hề ấn tượng bằng khi bạn rút tiền thắng cuộc ra. Hằng trăm đồng xu tuôn ra như suối, rơi vào cái khay sắt bên dưới, tạo ra một tràng dài “canh...canh...canh...canh...canh...” - tiếng ca của những đồng tiền “tươi”*. Khi đấy mọi con mắt đang đờ đẫn xung quanh sẽ đổ dồn về bạn, thậm chí vài ngón tay cái c̣n được giơ lên một cách thân thiện, như ngưỡng mộ tay đua đường trường vừa đoạt cúp “Tour de France”. Nào, hăy thử một lần xem...

 

Chia tay Las Vegas

Trên xe taxi ra sân bay, chúng tôi nh́n đi nh́n lại con đường như đă thành quen thuộc, cố ghi lại những cảm xúc tự do ḱm hăm bấy lâu nay mới được bùng lên (học ở đây là khổ thế đấy). Cũng như ở nơi lấy hành lư, pḥng chờ trước cửa boarding vẫn c̣n một loạt “slot machine”, và vẫn c̣n vài tên mải mê tiếp tục vận may tối qua. Không ngó ngàng đến chúng nữa, tôi đứng ra lan can ngắm nh́n về ốc đảo LV, chợt ḷng vẳng nghe câu ca:

“Chùa Hương em đi chưa,

... cho dẫu em đi rồi,

lần đấy chưa có anh đi cùng...

Chùa Hương, đi một lần,

đi một lần...

chưa thoả...”

 

 

Chú thích:

* Một slot machine chứa hàng ngh́n đồng tiền xu. Nếu thắng, bạn nhặt tiền xu bỏ vào một cái cốc nhựa bên cạnh, rồi đem ra đổi lấy tiền giấy. C̣n nếu máy không đủ tiền xu th́ nó sẽ in ra một mẩu giấy ghi số tiền thắng cuộc.

 

(Chú ư: một số h́nh ảnh của câu truyện có thể t́m thấy ở http://viet.icu.ac.kr/forum/topic.asp?TOPIC_ID=654)