Mẹ cho đây là một bước phát triển mới của Ổi. Mới đầu trước đây Ổi chỉ nói lại những gì mẹ nói, bố nói, nói lại những gì chính mình đã nghe thấy nhìn thấy, đúng sự thật. Gần đây, Ổi biết nghĩ và tạo ra những tình huống chưa hề xảy ra bao giờ, chỉ là do Ổi tưởng tượng ra.

 Ví dụ, Ổi thích đi Apita, một siêu thị lớn có cả khu vui chơi. Tuần nào bố mẹ cũng cho Ổi đến đó chơi một lúc. Hôm đi Jinjya với bà Etchan, đường về qua Apita, Ổi muốn vào. Bà không muốn vào mới nói: Hôm nay Apita nghỉ rồi. Ổi bảo bà: Nếu không đi Apita là cô giáo bực mình đấy. Ha ha ... Cô giáo thì liên quan gì ở đây chứ.

Hay có hôm Ổi chơi ở công viên bị xước tay một chút. Không đau. Tất nhiên không đau rồi. Lúc chơi mải chơi mẹ hỏi có đau không, không đau, lúc về ăn cơm món ngon, không đau. Vừa ăn hết cơm, Ổi biết ăn xong sẽ phải đi ngủ, và biết nhà đã hết băng dính urgo, liền nói với mẹ: Mẹ ơi, Ổi đau tay lắm. Hay là sang nhà bà Ettchan để lấy băng dính băng tay đi. Hihi ...

- À, còn thế này nữa. Có lần trong lúc chơi ở ban công, Ổi hứng chí ném mấy cái kẹp quần áo của mẹ xuống vườn tầng 1. Mẹ trừng phạt Ổi bằng cách bắt Ổi tự đi xuống lấy lên cho mẹ, để lần sau Ổi không làm thế nữa. Ai ngờ từ đó Ổi cố tình ném kẹp quần áo xuống đất để kiếm cớ xuống chơi. Mẹ ơi, cho con xuống lấy kẹp quần áo. Mẹ bị gậy ông đập lưng ông, thế có bực mình không cơ chứ.