Đáng ra mẹ không có ý định viết về sự kiện vẫn diễn ra hàng năm này, nhưng có một người đặt ra câu hỏi: Có nên nhờ ông già Noen tặng quà cho con mình vào dịp Giáng sinh không, vì người đó ko muốn con mình tin vào những điều không có thật. Mẹ có dịp suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Thế là  mẹ quyết định ghi lại ở đây những kỷ niệm của con và của mẹ về những ngày Giáng sinh lúc con còn nhỏ, để một ngày nào đó, dù con hiểu ra ông già Noen là không có thật - con vẫn thấy trọn vẹn ý nghĩa của sự "lừa dối ngọt ngào" này.

Giáng sinh - ngày lễ vốn ko phải là văn hoá của bố mẹ, nhưng với con, nó đã trở nên quen thuộc ngay từ năm thứ 4 của cuộc đời. Ổi nhận ra mùa Giáng sinh rất sớm, sớm hơn cả mẹ. "Chrismas! mẹ ơi, Chrismas", Ổi reo lên đầy sung sướng từ khi bắt gặp những hàng cây ven đường bắt đầu được chăng đèn nhấp nháy - có lẽ chỉ giữa tháng 11. Và Ổi bắt đầu chờ đợi những sự kiện của mùa giáng sinh: những cây thông lấp lánh khắp nơi, ông già Noen với bộ quần áo đỏ rực và những món quà. Mẹ và Ổi đi mua đồ trang trí giáng sinh từ cuối tháng 11. Ngày nào Ổi cũng mong tuyết rơi, vì Ổi tin tuyết rơi là ông già Noen sẽ đến. Năm ngoái Ổi đã nhìn thấy ông bằng xương bằng thịt, dáng người to lớn, lại còn mắt xanh mũi lõ giống y ông già Noen trong ảnh nhé, píng poong cửa nhà Ổi và mang quà cho Ổi, xì xồ tiếng Anh nữa, vì ông đến từ một nơi rất xa mà. Năm nay, khi hai mẹ con trang trí cây thông và dán tuyết lên tường nhà xong, mẹ bật cười khi thấy Ổi tới bên cây thông, chắp tay cúi lạy, mắt nhắm tịt ước điều gì đó. "Con làm gì thế?", "Con cầu khấn để ông già Noen mau đến". Hihi ... Tại sao lại từ chối những điều đẹp đẽ như thế này chứ? khi mẹ được thấy niềm tin sáng lên trong mắt con mình, và khi mà bố mẹ hoàn toàn có thể giúp niềm tin của con thành hiện thực.

Tuyết mãi vẫn không rơi, Ổi đã được tham gia X'mas-kai đây đó ở trường, ở khu tập thể, hội nọ hội kia, và đã nhận những túi quà, nhưng Ổi vẫn cố gắng ngoan hàng ngày để chờ một ông già Noen đích thựcc, đến tận nhà và mang cho Ổi món quà mơ ước - Một con thuyền, giống tàu Titanic.  Món quà khó kiếm đây. Bố đã lục lọi trên mạng mãi ... cuối cùng cũng ship được hàng về trước dịp Giáng sinh. Thực ra ở Nhật làm gì có dịch vụ ông già Noen, chẳng qua là bố mẹ sắm một bộ quần áo rồi nhờ một ông hàng xóm người Mỹ. Ông hàng xóm chơi với Ổi suốt, vậy mà Ổi tin đến mức không hề nhận ra. Năm nay ông ấy phải về Mỹ vào dịp nghỉ đông, bố mẹ và ông ấy bàn nhau là ông sẽ đến sớm (trước khi về Mỹ), để xem Ổi có ngoan không. Khỏi nói Ổi xúc động và căng thẳng thế nào khi ông đến, và sung sướng thế nào khi được hỏi thích quà gì, rồi được ông ghi tên, ghi địa chỉ vào sổ "Những cậu bé ngoan của năm 2006" ... Thế là ông già Noen đã ghi nhận là Ổi ngoan rồi đấy. Suốt cả tháng nay Ổi cố gắng và luôn hồi hộp vì có phải lúc nào Ổi cũng ngoan đâu, lúc ăn cơm là vẫn hay hư đấy mà. Bố mẹ dự định sẽ để quà Giáng Sinh dưới chân cây thông cho Ổi, và nói với Ổi là ông già Noen đã mang đến vào buổi đêm, qua đường ống khói. Đêm Giáng sinh, mẹ chuẩn bị một bữa tiệc kiểu Âu cho bữa tối, cả nhà mình hát bài hát chúc mừng Giáng sinh, Ổi thổi nến và cầu mong cho ông già Noen đừng quên lời hứa.

Sáng hôm sau Ổi ngủ dậy. Không thể tin được - Một túi quà rất to đã nằm dưới chân cây thông từ lúc nào, và trong đó là con tàu mơ ước. Sự ngạc nhiên xen lẫn tự hào tràn đầy khuôn mặt trẻ thơ. Đến tối Ổi vẫn háo hức khoe qua webcam với bà: "Bà biết không, đêm qua ông già Noen đã đến qua ống khói ở bếp nhà cháu đấy",  Ổi sung sướng như vậy không chỉ vì sự xuất hiện kỳ diệu của ông già Noen đâu, mà còn vì điều đó chứng tỏ Ổi là đứa trẻ ngoan nữa mà.

Cuối cùng Giáng sinh vẫn không có tuyết. Nhưng mẹ đã được chứng kiến niềm tin và hạnh phúc của Ổi trong ngày lễ này. Đó cũng là hạnh phúc của mẹ nữa. Và mẹ tin rằng, cho dù sau này con lớn và biết là ông già Noen không có thật, nhưng những cảm xúc tuổi thơ mà con đã có sẽ không bao giờ mất đi. Còn cuộc sống vẫn luôn cần niềm tin vào những điều kỳ diệu phải không con? Miễn là ta tin, và miễn là ta cố gắng.

Mẹ cũng nghĩ là sang năm, khi Ổi đã biết viết, Ổi sẽ tự viết thư cho Santa, và quà sẽ tự đến vào đêm Giáng sinh, không nhờ ông hàng xóm nữa. Hình ảnh ông già Noen thế là đã in vào trí nhớ của Ổi rồi. Mẹ muốn giữ cho con hình ảnh ấy mãi, kẻo sang năm con lại nhận ra là ông Jerry Dehart thì hỏng hết cả. Hihi ...