Dạo này Ổi người lớn quá rồi. Nói năng đâu ra đấy.

Nhà nấu giả cầy.

Ơ, mẹ ơi sao nhà mình hôm nay cứ có cái mùi gì quanh quẩn thế nhỉ?

À, mùi giả cầy đấy mà.

Eo ơi, cái mùi này nó hôi quá. Con bảo là con thích ăn thịt chó cơ mà. (bố dạm từ sáng)

Thì đây chính là thịt chó chứ sao.

Thịt chó đây à…Èo, không ngon.

 

Bố đang ăn buột miệng

Ổi ăn miếng này ngon lắm. Da lợn cực béo (chân giò heo nấu giả cầy mà, Ổi lại cực kỳ thích ăn da gà)

Da chó chứ sao bố bảo là da lợn.

Bố mẹ lỡ lời nhìn nhau mủm mỉm cười

Ổi: Lợn thì bố phải bảo là lợn, chó thì bảo là chó, nói thế thì con biết làm sao được?

Kinh chưa 

-------------------

Tư duy mạch lạc:

Phim Thứ 7: phim viễn tưởng, một chiếc máy giống như 1 cái máy giặt nhưng là máy thời gian giúp người ta có thể quay về quá khứ. Ổi thì hôm đó không xem từ đầu, chỉ xem đoạn về sau khi cô gái đã trở về quá khứ 17 năm trước.

Sáng hôm sau, mẹ và Ổi nói chuyện với nhau, không nhớ thế nào, mà mẹ bảo Ổi có muốn quay lại quá khứ không. Năm 1990 thì mẹ còn đang đi học, bố cũng thế. Ổi thì chưa ra đời. Ổi mắt sáng trưng: Ôi, con thích quay lại từ hồi mà bố bảo bố không đi tàu chở lợn cơ (híc, chuyện bố lúc bé tý, ông bà nội hay kể lại cho Ổi nghe)…

OK, để mẹ cho Ổi vào máy giặt quay nhé.

Ổi nghi hoặc bảo: máy giặt nhà mình thì làm sao làm được.

Nhưng Ổi vẫn suy nghĩ tiếp (chắc vẫn hy vọng), để rồi cho một câu làm bố mẹ choáng sững sờ luôn:

Nếu không tại sao quần áo giặt trong đó hàng ngày vẫn còn, có làm sao đâu.

Hơ hơ... quá sắc bén. Nếu không lũ quần áo đó phải thành cái gì chứ nhỉ.

 ------------------

 

Nhưng vẫn ngây thơ thế này đây

Bố kể chuyện Cây tre trăm đốt. Sau đó, bố chơi trò: "Khắc nhập, khắc nhập", là tay bố với tay Ổi dính vào nhau. Khi nào Ổi cáu bố cái gì, Ổi hô: "khắc nhập, khắc nhập." Thế là tay bố dính chặt vào tay Ổi, hoặc tay bố dính chặt xuống sàn nhà, bố gỡ mãi không ra. Bao giờ Ổi tha, hô: "khắc xuất, khắc xuất" thì bố mới rời ra được.

Hôm mẹ trêu Ổi, Ổi cáu quá, dán chặt 2 môi mẹ, hô: "khắc nhập, khắc nhập…" để mẹ không nói được nữa. Mồm mẹ quả tình bị dính tịt, nhưng mẹ buồn cười quá không nhịn nổi, cười khành khạch, thế là cái miệng mở ra, Ổi lạ quá, sao chưa cho khắc xuất mà đã mở được mồm. Ổi bắt đầu bán tín bán nghi về câu thần chú.

Hôm sau nữa, mẹ tắm cho Ổi xong, vội vàng mặc quần áo kẻo lạnh, mẹ không chiều Ổi được. Tay mẹ vẫn thoải mái họat động dù Ổi hô kiểu gì. Ổi lạ quá

Tại sao con hô khắc nhập mà không được?

Thì chắc con không có phép thuật rồi. Chắc bố mới có phép rồi.

Nhưng vẫn là con làm cơ mà. Sao khi con hô với bố thì bố bị dính, mà với mẹ thì lại không được?

Lạ quá, lạ quá….

 -------------------

 

Và phệnh phạo vô cùng:

Ổi đặt câu hỏi: Vì sao người ta không đi đến sao Mộc?

Bố mẹ nói chuyện với nhau về khả năng của ngành Vật Lý, về tốc độ và thời gian di chuyển của các con tàu vũ trụ,… Ổi nghe sốt ruột quá.

"Thôi, bố mẹ không nói nữa. Để con nói cho mà nghe. (Ổi lấy mấy cái bát ra) Đây, Trái đất nằm ở đây, Mặt trời thì ở đây, còn sao Mộc nằm ở đây. Người ta không thể đi đến sao Mộc hay sao Diêm Vương được. Bởi vì nếu đi xa mặt trời quá như thế thì ở đó sẽ tối um, làm sao nhìn thấy gì được nữa mà đi. Làm sao mà quay về trái đất được nữa. Còn đi gần mặt trời quá thì sẽ nóng, làm sao mà chịu được. Thế nên không đi đâu xa chứ có gì đâu.

Haha…. Ngành vật lý cần gì phải nghiên cứu gì thêm nữa cho hoài công..