Đêm qua tự nhiên bố chỉ mấy cái mụn trên chân Ổi bảo: Mấy cái mụn này đến mấy tháng rồi không khỏi. Mụn ngứa do côn trùng đốt thôi, mà tại Ổi cứ gãi nó toét ra mãi.

Mẹ nghe mà giật mình. Mụn lâu thế mà mẹ không biết. Vì lâu lắm rồi Ổi tắm cùng với bố. Quần áo Ổi tự thay mặc. Mẹ chỉ thấy thoang thoáng mấy cái nốt, nghĩ Ổi sứt sẹo hết cái nọ đến cái kia. Con trai thế cũng là thường. Ai ngờ,...

Mẹ bảo: Thế này thì chân Ổi thành sẹo rồi, xấu sau này không làm người mẫu được.

Ổi thờ ơ: con chẳng cần làm người mẫu.

Híc.

Mẹ phải giở bài khác. Ổi dạo này đang say mê tìm hiểu về cơ thể người, về các tế bào mà lại.

Ổi biết khi bị thương thì làm thế nào để khỏi không? Ổi bắt đầu hau háu đôi mắt nhìn mẹ chờ mẹ giải thích: Máu chảy ra, rồi khô lại thành một cái vẩy cứng ở trên vết thương. Cái vẩy đó là để bảo vệ. Ở dưới là bọn tế bào mới liên tục sinh ra để tạo ra lớp da mới. Vì nó cứ liên tục làm việc nên con thấy ngứa ngáy. Nhưng nó còn rất non nớt, cần được bảo vệ. Bao giờ nó lớn khỏe thì cái vẩy sẽ tự bong ra. Giống như em bé mới sinh ra yếu ớt, và cần có mẹ bế ẵm, chăm sóc. Đến lớn mới không cần mẹ nữa. Con gãi làm cái vẩy đó bật ra thì cũng giống như mẹ đang bế em Mít, mà có một người khổng lồ, giằng mẹ ra khỏi Mít vứt đi ấy. Con thấy có được không?

Tất nhiên là không được rồi. Ổi thần người, mãi đến một lúc sau mới thì thầm: Con thương các tế bào ở mụn quá.

Hì, mẹ biết, chắc chắn là từ giờ Ổi sẽ không gãi mụn nữa đâu. Bố bảo nó đang khỏi rồi đấy.