Mít ơi, có nhớ không?

Chào Mít, bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

Con có biết không, lúc con 19 tháng, bé con có đôi mắt xoe tròn ngơ ngác, cái miệng nhỏ lún sâu trong bầu má phính, có ngón tay xinh xinh hay chỉ chỏ mách mẹ đủ thứ từ con gì bò bò trên tường đến chiếc quạt đang quay, có bước chân ngắn tủn phục phịch như chú vịt con. Bé tí chạy lon ton trên đường, người lớn nhìn thấy là thể nào cũng dừng lại ngắm và cúi xuống chào yêu bé con một tiếng.

- Bé con không hay cười, nhưng cười rất rất tươi, hai khóe miệng nhếch lên, đôi mắt tít tịt theo, rạng rỡ.

- Bé con yêu nhất trên đời là mẹ. Mẹ bảo bé yêu mẹ không nào, thế là bé liền ghé má chạm nhẹ vào má mẹ, ghé môi ướt chạm nhẹ vào mặt mẹ. Bé còn biết yêu to, yêu nhiều, nghĩa là vòng tay ôm ghì lấy mẹ, rồi vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ xíu.

- Bé con hay bám lấy chân mẹ lúc mẹ đứng nấu cơm, lách lách len len vào giữa mẹ và cái bàn bếp, mắt ngước lên chờ đợi, chân dậm dậm đòi mẹ bế lên, rồi gọi mẹ bằng tiếng trẻ thơ trong veo "mama..mama..". Mẹ hễ mà chót nhìn xuống, bắt gặp cảnh ấy thì thể nào cũng thấy thương bé con vô cùng, bế lên, và sẽ thấy con mở to ánh mắt ngó nghiêng khu bếp. Mẹ đôi khi dở tay, không nhìn xuống bé con, chỉ chăm chăm việc của mình, rồi vướng víu không làm nổi là bực bội, quát con một tiếng, bé con lủi thủi chạy vào nhà ngồi buồn thiu trên ghế. Lại thương quá là thương. Ân hận quá là ân hận.

- Bé con thích chơi với mẹ trò ú òa. Lấy mấy ngón tay xinh xinh bịt vào mắt mẹ, rồi tự mở ra. Mẹ sẽ òa lên một tiếng. Bé con tự mình làm mà vẫn bất ngờ, cười toác miệng. Răng xinh hai hàm chưa nhú hết. Bé con sẽ làm đi làm lại, làm mãi làm mãi...nhưng mẹ cũng không chán, vì mẹ muốn nhìn mãi ánh mắt và cái miệng cười lấp lánh rạng ngời của bé con.

- Bé nằm gọn trong cánh tay của mẹ, giơ bàn tay nhỏ ôm mặt mẹ vuốt ve. Mẹ con mình cùng cười rúc ra rúc rích. Mẹ thấy cả thế giới này chỉ còn trong trọn vẹn khuôn mặt bé con với đôi mắt xếch lên đang cười cùng mẹ.

- Bé con nếu thấy mẹ ngồi đâu là sẽ chạy ra ghé mông ngồi vào lòng mẹ. Vì bé con rất bé, ngồi gọn ghẽ trong lòng, cả mẹ và bé con đều thích mê cảm giác ấy. Anh Ổi hay gọi bé con là Kanguru, vì chuột túi cũng giống bé con, đi đâu cũng bám theo mẹ, lúc nào cũng thích thu lu trong lòng mẹ. Quay lưng vào bụng mẹ, chốc chốc bé con sẽ ngoái đầu lại, tặng mẹ một nụ cười xinh.

- Mỗi khi đi chỗ đông người, bé con sẽ lồng bàn tay nhỏ xíu nắm thật chặt một ngón tay của mẹ, nép người vào ống chân mẹ, thấp tý ở dưới kia, mở to hai mắt nhìn thế giới đầy tò mò, cũng đầy cảnh giác. Để khi đủ an tâm rồi, bé sẽ chạy đi chơi, để khi bất giác thấy mình đơn độc, bé lại xô vào lòng mẹ.

- Mẹ nhớ cảm giác mỗi ngày ru bé ngủ. Bé dù nằm cạnh mẹ, vẫn vòng tay ôm lấy mẹ, vân vê cái dây nơ trên áo mẹ. Hay mỗi tối vào giường với bố rồi, nghe thấy tiếng chân mẹ lạch xạch bên ngoài là lại lồm cồm bò ra, mở hé cánh cửa, thập thập thò thò khuôn mặt nhỏ với nụ cười nịnh nọt ý mong mẹ vào cùng.

- Bé đôi khi dứt khoát không theo ai khác, bố bảo bố bế nào, bé lắc đầu từ chối, miệng hừ hừ, vòng tay ôm lấy mẹ chặt hơn, gục đầu vào vai mẹ sát hơn. Mẹ làm sao nỡ nhả bé con cho ai được.

- Khi bố đi làm buổi sáng, bé chạy theo ôm chặt hai cẳng chân bố. Má phụng phịu, mắt phụng phịu, mồm phụng phịu giấu vùi vào ống quần của bố. Bố đi một bước bé ôm riết một bước, bố có đi được bước nào. Chẳng thấy phiền gì đâu bố nhỉ. Có phải ai trong nhà mình cũng biết thể hiện tình yêu với người khác thế đâu, chỉ có bé con 19 tháng biết yêu nhiều như thế.

Bé con đã nhớ ra chưa nào? Mẹ cũng nhớ ra rồi đấy. Chào bé con 19 tháng đáng yêu vô cùng của mẹ.

Mẹ sợ rằng mẹ con mình sẽ quên, nên mẹ cóp nhặt vào đây, như một thứ của để dành, một thứ của cái không có giá, không bao giờ tiêu đến, chỉ để thỉnh thoảng lại giở ra xem...