Đấy, thấy hoành tráng chưa nào? 13 tháng rồi mà lị. Lái ôtô chở bạn Chồn đi chơi nhé. Chỉ tội nhét bạn vào cốp ngồi lên thế kia thì bạn nghẹt thở chết toi mất còn đâu. Haha...

 

Em đã đi được 1 đoạn khá dài nhưng chưa đủ tự tin để đi. Bố bảo mẹ phải tập cho em đi, nhưng mẹ chẳng tội gì. Híc, mẹ đâu muốn em đi. Trước sau gì thì em cũng sẽ đi thôi. Em đi rồi em lại không bò nữa, mà mẹ thì vẫn muốn nhìn em bò. Bậm bà bậm bạch...bậm bà bậm bạch...

Híc, nhưng cũng phải có tý bằng chứng chứ nhỉ. Kẻo mọi người lại không tin:

 

Em biết chỉ trỏ cái gì muốn, rồi kêu ầm lên gọi để mẹ lấy cho. Biết phản đối đập tay cáu kỉnh nếu ai lấy mất thứ em đang chơi. Biết mỉm cười lém lỉnh khi làm được việc gì tự cho là giỏi...

Mít mỗi tháng lại một khác rất nhiều. Em có nhiều trò mà ngày xưa anh Ổi không bao giờ có. Nằm bẹp ra đất giãy đành đạch khóc tủi thân này. Đòi cái gì thì 2 mắt nhướn lên, mặt mũi đỏ gay lấy hết sức bình sinh: á á...á....á....Bố toàn kêu anh Ổi hiền lành giống bố, Mít trông thì giống bố nhưng tính thì ghê gớm giống mẹ. Haha...Ghê gớm thật. Có lần Mít giật kính của bố, bố không cho, Mít lườm bố đầy bực bội rồi quay ngoắt đi, sang với anh Ổi. Híc, bố bảo bố nhớ ngay đến mẹ, sao mà giống thế...hehe... Nhưng được cái là em biết sợ. Bố mẹ nghiêm giọng là em cụp ngay mắt xuống, len lén nhìn như con chó con, rồi ngoan ngoãn nghe lời, thương lắm

 

Vũ khí hạng nặng

 

Chuyện ngọac mồm của Mít thì buồn cười nhất là mỗi khi mẹ đưa anh Ổi đi bác sĩ, đưa Mít đi cùng. Phòng khám đang nghiêm trang kể bệnh, rồi bác sĩ giơ ống nghe, anh Ổi hùng dũng vạch áo lên...bỗng đâu vang lên một bài ca nức nở...phát ra từ thằng bé mẹ bế trong tay chẳng liên quan gì hết, thằng bé rất hăng hái phát biểu thay anh...hehe...cứ như nghe tim phổi đau lắm không bằng, cả bác sĩ lẫn bệnh nhân đều phì cười vì anh chàng quan sát viên đến là nhiều chuyện.

Hè sang, ấm áp, ngày nào em cũng được tha lôi đi chơi. Thế là sáng nào mẹ và Mít không cùng đi với bố và Ổi, thấy bố đi mà Mít không được đi, còn lâu mới thèm bye bye nữa nhé, lắc đầu quầy quậy...đạp chân vào bụng mẹ đòi xuống cùng đi, nhoài người ra theo bố làm bố sướng đê mê. Mít mỗi ngày chỉ theo bố khi bố đi hoặc khi bố về thôi.

 

Anh Ổi với bố đi đâu thế nhỉ.

 

Nói thế thôi chứ em cũng đỡ dính mẹ hơn nhiều rồi đấy. Riêng chuyện mẹ ra ban công phơi quần áo mà em không khóc nhoe khóc nhoét mẹ cũng đã thấy tiến bộ lắm rồi. Rồi thì từ hồi bố quay cái childseat trong ôtô của em dựng lên cho em nhìn ngó, em yên chí ngồi trong ghế của mình đi khắp nơi không khóc nữa đâu. Nhiều lúc buồn tình em ngồi than vãn: á, à à i i ì ì a a ả ả...hehe... hay là a cờ cờ...a cờ cờ...a!...

 

Buồn tình

 

Có hôm mẹ để em ngủ 1 mình trong buồng ngủ, mẹ ở phòng tắm nghe thấy tiếng em dậy, nhưng em không khóc đâu...hình như em loay hoay tìm cách tự xuống, cứ một lúc không được lại thấy em e e, i i... sau 5 phút thì em khóc òa, tiếng khóc đầy bất lực, chứ không hẳn là gọi mẹ. Hihi...thương quá. Mẹ vào ngay đây. Chả là cái buồng ngủ đó nhà mình chẳng bao giờ đụng đến, cũng không ngủ trên giường nên đến bây giờ mà em vẫn không biết cách phải quay mông ra tụt xuống, cứ nhòm nhòm cái đầu xuống...(hê hê cái kiểu sinh họat Nhật Bủm hoàn toàn trên mặt đất này). Em lại không biết trườn mà cứ bò lổm ngổm nên càng thấy nó chênh vênh dễ sợ. Anh Ổi ngày xưa lại chỉ biết trườn, bám sát mặt giường nên anh biết ra đến mép là quay mông ra từ khi 7 tháng cơ đấy Mít cà dốt của mẹ ơi...Khi mẹ vào dạy cho em cách xuống, em cười tít tít sung sướng, cứ leo lên tụt xuống mãi...

Tiến bộ rất lớn của em là nết ngủ đêm, có lẽ do bệnh ngứa ngáy đã đỡ, em bắt đầu ngủ được thẳng giấc đến 6 giờ sáng kiến bò bụng em mới o oe...em không vật vã 1-2 tiếng mỗi đêm nữa rồi. Con trai càng lớn càng ngoan nhé.

 Ban ngày ở nhà em cũng tha thẩn tự chơi, khi nào buồn ngủ thì mới chui vào lòng mẹ lèo nhèo... Thấy mẹ mở cánh cửa tủ nào ra là mắt sáng trưng phi đến bới bới lục lục như tìm kho báu...hehe. Hôm rồi cái chìa khóa xe ôtô của mẹ tự nhiên không cánh mà bay. Mẹ thì nhớ rất rõ mẹ đã lấy nó ra khỏi túi áo chắc mẩm để khỏi quên, kẻo lúc tìm khó. Thế mà đến lúc cần cả bố lẫn mẹ lục tung cả nhà lên mấy ngày không thấy. Mẹ Sờ-lốc-hôm phán: chắc là thằng Mít vớ nghịch rồi nhét vào đâu rồi, nên mình có tìm những chỗ mình nghĩ thì cũng chẳng thấy đâu. Bố ra tối hậu thư bắt mẹ phải tìm cho bằng được. Tìm làm sao không biết. Ô hô! Nhưng trời thương mẹ, đúng buổi đẹp trời mẹ mở khay rau tủ lạnh ra đứng ngắm mãi không biết nấu cái gì, mắt mẹ Hamahata (haha...ngôn ngữ đặc biệt của NTTV- nghĩa là đảo như rang lạc...), bỗng mẹ thấy em chìa khóa xinh đẹp nằm giữa khe tủ lạnh và bức tường...Ối giời ơi, mừng phát điên, báo tin cho bố, bố cười ngoác mồm, đích thị thủ phạm là anh chàng Mít. Thế thì mẹ có tìm đến 90 năm cũng không ra, à quên, 1 năm nhà mình chuyển nhà 1 lần, chắc cũng không đến nỗi thế, hihi....May là em chưa thả vào bịch rác, bịch rác cũng là một ga trong tuyến sở lượn quanh nhà của em mà...

 

Tổng giám đốc bận rộn vừa giải quyết công việc vừa hút thuốc lá

 

Đồng chí mẹ có việc gì cần trình bày thế?

 

Mít rất buồn cười, anh Ổi chẳng bao giờ thèm ghen với Mít nhưng bây giờ cứ thấy hai trong số ba người còn lại: mẹ bố và anh Ổi ôm nhau tình cảm là Mít e hèm ngay, tức tốc xông đến len vào giữa...khó len quá thì em nhảy ùm vào, trèo lên mặt lên cổ ai mặc kệ ai...hehe...

 

Em vẫn yêu bạn chụt chụt đặc biệt. Mẹ dã man hay dùng cái này để nhử trêu em. Em cứ bò theo, miệng dẩu ra xin, ê ...ê...mẹ cất lên em tự mò ra lấy, nhét vào miệng sành điệu, rồi mỉm một nụ cười đắc thắng...

 

 

Em chơi ú òa, video này từ hồi mùa đông. Em thích chơi ú òa mọi nơi mọi chỗ, chơi với cái màn hình máy tính, sau quyển sách, sau lưng ghế, sau cánh cửa...khi thò mặt ra thì nhất định luôn kèm theo một nụ cười duyên tặng mẹ.

 

 

Vẫn là chuyên gia phá bếp, chuyên gia khóa bếp ga làm mẹ cứ tưởng bếp hỏng.

Đứa nào làm đổ lọ muối thế này?

 

 

Huhu...mình không ngờ sự thể lại đến nông nỗi này. Huhu...

Mít bây giờ bắt chước rất giỏi. Cơm nóng em chu miệng thổi phù phù. Cái miệng bé tí, mắt tròn xoe thổi lấy thổi để, cả nhà không thể nhịn được cười. Em thấy mẹ đút cháo cho em ăn thì em cũng đút cho mẹ ăn. Ối giời, gay quá. Em không tự đút mồm mình mà lại đút cho mẹ thì phải làm sao nhỉ. Bài này mẹ chưa học. Mít biết công dụng của các thứ quanh mình rất nhanh. Điều khiển ti vi đâu để bật tivi nào, băng cho vào ổ thế này nhé. Lược là để chải đầu, tất là để đi vào chân. Quần đẹp mặc thế này....Hihi...

 có hôm nói chuyện Skype với ông ngoại, một lúc Mít biết ngay cái micro là để nói chuyện, lại đem áp vào tai giống điện thoại, rồi hỏi ông ngoại đâu, Mít chỉ vào hình ông trên webcam trên màn hình máy tính...biết là tiếng người nói chuyện là từ ông trong ảnh đó mới siêu đấy, đúng là trẻ con thời hiện đại. Khi thì bố vừa nói với anh Ổi: gọi điện cho bà nhé, em nghe thấy em đi ra chỉ cái điện thoại: ư ư...rồi em úp bàn tay mũm mĩm lên tai ra ý bố lấy điện thoại đi nào.

Mãi mà em vẫn chỉ có 4 chú răng. Nhưng em rất thích đánh răng nhé, không sợ như các bạn khác đâu. Mẹ bảo đánh răng nào, là em há ngay miệng ra cho mẹ đánh. Eo ơi, chả thấy răng đâu, chải khó khó là...hihi...Đôi khi mẹ để em tự làm, đôi khi anh Ổi muốn được đánh răng cho em. Kiểu gì em cũng thích hết.

Tuy ít răng nhưng sự nghiệp tập ăn của em vẫn đang trên đà tiến bộ.

Bố và Ổi ngồi xem tivi ăn bỏng ngô em cũng tham gia nhiệt tình...lúc thấy tình hình bố và anh bốc nhanh quá em sốt ruột, hét lên kêu gọi mọi người ăn vừa vừa thôi đợi em với, rồi gạt tay anh Ổi ra...khiếp, vừa tham ăn vừa ghê gớm thế...

 

 

 

Mít thích ăn gì nhỉ. Híc, chả thấy em chê cái gì hết. Đặc biệt thích cá hồi và rau chân vịt. Hoa quả các loại.

Cho Mít ăn bây giờ không nhàn đâu, vất vả lắm đấy. Em ăn bẩn kinh khủng. Bê cả bát canh lên, em ụp một phát vào mặt để húp...hihi...có khi trúng miệng khi không, nếu mẹ không đỡ kịp và chỉnh giúp em thì 1/2 bát canh sẽ bay vèo vào cái mỏ yếm, hoặc xuống đất...hehe...nhưng mẹ mừng lắm, em cũng biết bê bát bê cốc uống như ai rồi. Tay em thò cả vào bát canh bốc rau nhét miệng nhoe nhoe nhoét nhoét... Vất vả nhưng mà rất vui.

Mít ăn canh rau chân vịt nấu tôm. Húp sùm sụp. Bố bảo đúng là lợn húp cám. Hehe... bêu giếu em quá thể.

 

 

 

 

"Ai bảo ăn là khổ

Tôi ăn rồi khoe bốn chiếc răng xinh..."

 (xin lỗi cụ Giang Nam..hihi...)

 

Thành tích mới của em là ăn chuối tự cầm cả quả cắn ăn như người lớn. Mít cầm chuối ăn nhanh đến mức mẹ phát sợ. Gì chứ nhanh hơn Ổi thì là cái chắc. Có khi chỉ 5 phút hết 1 quả, chơi tiếp quả nữa...mẹ phải kìm hãm không thì vỡ bụng mất. Cứ là cắn nhai nuốt, cắn nhai nuốt mồm lúc nào cũng căng phồng y như con khỉ con, mà sao không nghẹn mới lạ. Chả bù cho anh Ổi thì cứ phải giục, nhai nát nhoẽn cả ra không dám nuốt. Ông nội mà nhìn Mít ăn chuối chắc là khoái lắm đấy, đúng là cháu ông rồi.

 

Nhưng khoái khẩu nhất vẫn là dâu tây. Chỉ nghe loáng thoáng dâu tây là Mít quay phắt ra nhìn tủ lạnh. Đưa dâu tây ra lập tức Mít làm loạn hết cả lên, cứ như thể nếu không ăn thật nhanh thì trái đất sắp nổ tung đến nơi còn đâu cơ hội mà ăn dâu tây nữa. Haha...

 

 

 Chẳng phải là cắt đôi, cũng chẳng thèm là quả một, nhét hẳn 2 quả vào mồm, tay em lăm lăm thêm 1 quả, không cần nuốt hết, chỉ cần trong mồm rỗi ra tý diện tích nào là em sẽ nhét tiếp ngay...haha... sao mà khổ về đường ăn uống thế hả con. Giống y con bé nhà chị Chika hồi nào 14 tháng ăn dâu tây mà mẹ Ổi cứ ngỡ nó là thiên tài, chả biết nghẹn nghiếc gì hết, hehe... Hóa ra đứa nào nuôi kiểu Nhật cũng thế cả. Giá mà mẹ biết sớm thì có phải Ổi đã không đến nỗi. Có hôm mẹ mới vặt cuống vài quả rồi quay đi để rửa, quay lại đã thấy con bốc dâu tây trong pack trên bàn nhai nhồm nhoàm, xơi cả cuống luôn chẳng ý kiến ý cò gì hết. Ha..ha...ai bảo mỡ lại cứ treo miệng mèo. Giờ thì cả nhà mình đi chơi đâu là nhẹ văn nhàng lắm rồi.

 

Bụng phệ đâu Mít? Đây này mẹ ạ...

 

À, hôm nay có một sự kiện lý thú. Sáng, Ổi đang ngồi ăn sáng, em chưa được ăn, mẹ đi từ ngoài vào, Ổi bảo: mẹ ơi em biết nói rồi đấy. Em biết nói: ăn ăn...mẹ không tin. Trưa, mẹ với em ở nhà. Mẹ cho em một miếng đậu trong suất ăn của mẹ. Em cứ vừa nhai vừa nhoen nhoẻn cười, rồi chìa ra cái đầu lưỡi bé tí xíu lia lia lem lém... xong nhòm vào bát của mẹ: ăn...ăn... Giời ơi, con tôi biết nói. Yêu quá là yêu. Sau giây phút bàng hoàng vì bất ngờ và sung sướng, mẹ đau xót nhận ra may là con còn biết gọi mẹ trước, rồi mới đến ăn... bố hay anh Ổi là xin mời xếp hàng nhé, chưa đến lượt...Haha...Đúng là Mít.

Khuyến mại thêm một chiếc ảnh cực kỳ sexy của Mít đáng ra chỉ lưu hành nội bộ. Sản phẩm của sự nghiệp ăn uống.

 

 

 

 

 
 
 

.