Người ngoài thì hay bảo anh em nhà nó giống nhau như tạc. Ừh, hình thức thì có giống, tất nhiên, cùng mẫu mã chỉ khác năm sản xuất mà, nhưng mà tính cách thì chúng nó rất khác nhau.

Thằng Ổi bắt được 4 con ếch về, giao ngay cho chị Kaori chăm sóc hết. Quí giá thế cơ mà nhỉ. Mẹ dọn cho nó cái hộp cũ, tính chia đôi mỗi nhà 2 con. Nhưng nó mang cái hộp ra vườn nhà chị Kaori rồi vứt chỏng chơ ở đó, quên luôn cả chia ếch lẫn hộp của mình. Nói chung chuyện cái gì của ai không quan trọng, không có tý nào trong tâm trí nó hết.

Hôm sau trong lúc cả bọn đi học hết, thằng Mít đi dạo về qua, ghé vào thăm ếch, thấy cái hộp của anh, thằng Mít lếch thếch vác cái hộp về để ở cửa nhà mình. Hehe...

Nó chơi ngoài sân, buồn tè chạy vào nhà tè, nhưng có cái chai nước uống dở nó cũng giục bố mang vào, nhỡ để đấy có bạn nào lấy mất. Haha...

Thằng Mít thì buồn cười lắm. Có lần đi chơi ở câu lạc bộ Binobino, ở đó có một cái cầu trượt gỗ. Mít đang trượt thì phát hiện có một bạn chui ở trong gầm cái cầu trượt, nó cũng thích vào. Đợi bạn ra, nó lập tức thế chỗ. Nó khoái trá ngồi thu lu trong đấy. Nhưng mà cứ ngồi mãi thế có gì hay đâu, nó cứ ngồi, không ra ngoài chơi trò khác. Mẹ gọi mãi không ra, nó bảo: "Mít sợ Mít ra thì bạn lại vào mất". Haha...Những chuyện kiểu ấy với Mít thì thường ngày ở huyện.

 

 

Thằng Ổi, đi học về, mẹ hỏi: "hộp cơm đâu bỏ ra đây mẹ rửa". Ổi ngớ ra: "ớ, ớ, ở đâu? Con để rơi ở đâu đó rồi". Rồi nó đi tìm, thì tìm thấy túi cơm hộp ở công viên. Lạy chúa...

 

 

 

Ổi bằng tuổi Mít thì gặp ai cũng hớn hở, nói năng như khướu. Không biết tiếng Nhật thì nó bắn tiếng oẳn tà roằn. Còn Mít, không thể cậy được răng của nó chào hỏi, cám ơn ai cái gì chứ đừng nói đến nói chuyện. Căn cứ vào kiểu nói tiếng Việt của Mít thì mẹ biết, nếu Mít cũng tự tin với tiếng Nhật như Ổi thì nó cũng bắn pằng pằng ngăn không nổi. Nhưng nó chưa đủ tự tin thôi, nó để ý đến nhiều thứ hơn Ổi, nó không vô tư như Ổi. Hihi...